Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 463: Ly trà xanh thứ bốn trăm sáu mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-10 10:04:50
Lượt xem: 128
Đồng chí công an ở bên cạnh nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói thế, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Dĩ Lam, dường như đang suy nghĩ xem có nên trình báo việc này lên trên hay không.
Đồng Tuyết Lục nói tiếp: “Nếu lúc này cô tự sát, không phải cô đang giúp nhà họ Tô, mà là đang c.h.é.m thêm một d.a.o vào trong lòng bọn họ!”
Vân Chi
“Tiểu Cửu còn nhỏ như vậy, cô muốn sau này nó đều sống trong đau khổ và tiếc nuối sao? Hay là muốn khi lớn lên nó sẽ trở thành một người yếu đuối vô dụng giống như cô, khi gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết tự sát?”
“Không, tôi không có!” Cố Dĩ Lam nghe nói như vậy, cuối cùng không nhịn được, xoay người lại kích động nói: “Tôi không muốn như vậy, tôi chỉ hy vọng sự kết thúc của tôi có thể khiến bọn họ trở lại những ngày tháng tốt đẹp trước kia thôi!”
Đồng Tuyết Lục nhún nhún vai: “Cho nên tôi mới nói cô ngu ngốc, nếu như cô thật lòng suy nghĩ cho bọn họ, cô nên sống sót thật tốt, dùng biểu hiện xuất sắc nhất để tranh thủ giảm hình phạt, sớm ngày ra ngoài đoàn viên với bọn họ!”
Cố Dĩ Lam giật mình: “Có thể sao? Nếu như tôi biểu hiện tốt rồi, tôi thật sự có thể được giảm hình phạt sao?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đảng và Nhà nước là công bằng nghiêm minh nhất, vi phạm pháp luật phải chịu trừng phạt, nhưng nếu cô làm những chuyện có ích cho nhân dân, cho đất nước, chắc chắn quốc gia sẽ cho cô phần thưởng xứng đáng.”
Thật ra, quy định về hình phạt bây giờ và vài năm tiếp theo đều rất rối loạn, nhưng sau này sẽ dần dần rõ ràng hơn.
Chỉ cần Cố Dĩ Lam không chết, với năng lực và bản lĩnh của Tô Việt Thâm, chắc chắn trong tương lai anh ta sẽ có biện pháp đưa cô ta ra ngoài.
Cố Dĩ Lam giống như được tiêm vào một liều thuốc trợ tim, đôi mắt u ám lập tức sáng bừng lên: “Cảm ơn cô, đồng chí Đồng, tôi sẽ nghe lời cô nói, sống thật tốt, làm người có ích cho quốc gia cho nhân dân!”
Đồng Tuyết Lục đứng dậy: “Tôi bảo đồng chí Tô vào nói chuyện với cô.”
Vừa rồi Cố Dĩ Lam không định nói chuyện với Tô Việt Thâm, cô ta sợ bản thân sẽ luyến tiếc, nhưng bây giờ trong đầu cô ta đã sinh ra ý nghĩ sống sót, nghe thấy vậy vô thức gật đầu.
Sau khi ra ngoài Đồng Tuyết Lục nói sơ qua những lời vừa rồi với Tô Việt Thâm.
Vẻ mặt Tô Việt Thâm hoảng sợ, rõ ràng anh ta không ngờ tới Cố Dĩ Lam lại có ý nghĩ muốn chết.
Một lúc lâu sau anh ta mới lấy lại tinh thần: “Cảm ơn cô đồng chí Đồng, cô lại cứu nhà họ Tô chúng tôi một lần nữa!”
Nếu Cố Dĩ Lam thật sự tự sát, chỉ sợ sẽ Tiểu Cửu sẽ xong đời.
Đồng Tuyết Lục: “Không cần khách sáo, tiệm cơm còn có chuyện, tôi về trước đây.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Tô Việt Thâm nhìn theo bóng dáng của cô, trong lòng nhớ kỹ phần nhân tình này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-463-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-sau-muoi-ba.html.]
...
Thời tiết càng ngày càng nóng, ve sầu trên cây dưa nóng nảy kêu liên hồi.
Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục muốn tìm hiểu một chút về chuyện của mẹ Ôn Như Quy từ chỗ ông Ôn hoặc là chú Tông, không ngờ đột nhiên ông Ôn lại phải vào bệnh viện.
Nhưng mấy ngày hôm trước, Ôn Như Quy đã đi căn cứ Tây Bắc để làm thí nghiệm với sở trưởng Tiêu, sau khi Đồng Tuyết Lục biết tin, vội vàng mang theo đồ ăn lót dạ đến bệnh viện thăm hỏi ông Ôn.
Vừa mới đến cửa phòng bệnh, giọng nói của ông Ôn đã truyền ra từ bên trong: “Tiểu Tông, cháo này không có hương vị gì cả, cậu đi mua lẩu cay tê về cho tôi, tôi muốn ăn món chỗ tiệm cơm Tuyết Lục nấu.”
Chú Tông: “Tư lệnh, bác sĩ nói ngài bị huyết áp cao, bệnh ở động mạch vành, chế độ ăn uống phải thanh đạm, là do mấy ngày nay ngài ăn quá nhiều đồ dầu mỡ mới phải vào bệnh viện đó.”
Ông Ôn: “Bác sĩ toàn nói lung tung, sức khỏe của tôi thật sự rất tốt.”
Chú Tông ra đòn sát thủ: “Tư lệnh, nếu ngài cứ như vậy, tôi sẽ nói cho Tuyết Lục biết.”
Ông Ôn: “...”
Đồng Tuyết Lục đứng ngoài cửa nghe thấy vậy, không khỏi dở khóc dở cười.
Ông Ôn đang định nói gì đó, quay đầu lại đã nhìn thấy Đồng Tuyết Lục vào phòng, ánh mắt lập tức trợn trừng lên: “Nhóc con, cháu tới khi nào thế?”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Lúc ông đang nói muốn ăn lẩu cay tê.”
Ông Ôn: “...”
Chú Tông vội vàng mách lẻo: “Tuyết Lục, cháu giúp chú khuyên nhủ Tư lệnh đi, Tư lệnh càng ngày càng giống một đứa trẻ, biết rõ sức khỏe không tốt, còn muốn ăn nhiều đồ dầu mỡ như vậy!”
Khuôn mặt ông Ôn căng ra đỏ bừng, hung hăng lườm chú Tông.
Đồng Tuyết Lục lấy đồ ăn vặt đặt lên trên bàn nói: “Ông nội Ôn, ông phải nghe lời bác sĩ, ăn ít đồ dầu mỡ kích thích thôi, đợi sức khỏe ông tốt hơn, cháu sẽ làm riêng cho ông một vài món ăn ngon.”
Ông Ôn hơi bĩu môi: “Bây giờ không thể ăn sao? Ông cảm thấy sức khỏe ông cực kỳ tốt, bác sĩ và Tiểu Tông chỉ chuyện bé xé to thôi.”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Bây giờ cũng được, nhưng mà chỉ có thể ăn thanh đạm, còn nữa ông nội Ôn phải nghe lời chú Tông, nếu không cháu sẽ không làm.”
Chú Tông nghe vậy không khỏi hả hê.