Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 460: Ly trà xanh thứ bốn trăm sáu mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-09 19:16:24
Lượt xem: 163
Sau khi trở về anh mới biết chuyện cô bị phòng an ninh chính trị thuộc bộ công an mang đi điều tra từ miệng ông nội, cũng mới biết được việc cô hợp tác với Tô Việt Thâm giải quyết Nghiêm Vĩnh An.
Đêm qua lại từ trong miệng Phác Kiến Nghĩa biết bọn họ đi nông trường gặp Đồng Chân Chân.
Anh cảm thấy bản thân rất vô dụng, lúc cô cần mình, anh luôn luôn không ở bên cạnh cô, loại cảm giác này khiến anh cảm thấy rất chán nản.
Đồng Tuyết Lục ghé qua hôn một cái lên mặt anh: “Được, em đồng ý với anh, sau này bất kể là xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ nói cho anh.”
Vành tai Ôn Như Quy lập tức đỏ lên, vốn dĩ anh đang định mở miệng nói gì đó, đột nhiên linh quang chợt lóe lên trong óc, miệng mím lại.
Thấy dáng vẻ không buồn hé răng của anh, Đồng Tuyết Lục cho rằng trong lòng anh vẫn để ý, vì thế ghé qua hôn tiếp một cái.
Ai ngờ bình thường Ôn Như Quy rất dễ dỗ dành, vậy mà lần này hôn hai cái rồi vẫn không hé răng.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy hình như bản thân đã có chút quá đáng, nếu Ôn Như Quy xảy ra chuyện gì cũng không nói cho cô biết, cô cũng sẽ tức giận.
Bọn họ đã đính hôn, đúng là cô cũng phải học cách thích nghi với thân phận mới.
Nếu là lỗi của bản thân, thái độ nhận sai của Đồng Tuyết Lục cực kỳ tốt, cô gọi một tiếng “Như Quy”.
Ôn Như Quy ngước mắt lên, ngay sau đó mặt đã bị cô ôm lấy, cô ghé người qua, mũi cọ lên chóp mũi anh.
Cánh môi hai người chỉ thiếu nửa cen-ti-mét nữ là dán vào nhau rồi.
Vân Chi
Nhìn thấy đôi mắt long lanh như nước của cô, lông mi dài như cái quạt của Ôn Như Quy khẽ run rẩy, trái tim lại lần nữa đập điên cuồng.
Khóe môi Đồng Tuyết Lục hơi cong lên: “Bây giờ còn tức giận không?”
Ôn Như Quy định trả lời, nhưng cánh môi vừa hé ra, môi đã bị cô cắn lấy.
Trong lúc giật mình, Đồng Tuyết Lục đã cạy răng của anh ra.
Mặt và cổ Ôn Như Quy đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, toàn thân giống như bị dòng điện chạy qua.
Đôi mắt Đồng Tuyết Lục quyến rũ như tơ nhìn anh, giọng điệu trầm thấp lên tiếng: “Lúc không có ai ở đây, anh có thể hoang dã một chút, em thích thế.”
Hoang dã!!!
Máu nóng cả người Ôn Như Quy dồn lên trên mặt, anh nhớ tới chuyện đã xảy ra ngày đính hôn.
Hóa ra cô thích đàn ông hoang dã.
Nếu như cô thích, vậy anh tất nhiên phải làm cho được.
Ôn Như Quy đỏ mặt, đột nhiên vươn tay bắt lấy cổ tay cô, cả người đè qua phía cô.
Thân thể hai người vẫn lui về phía sau, mãi cho đến khi lùi đến vách tường phía sau.
Phía sau Đồng Tuyết Lục là vách tường lạnh lẽo, trước người là lồng n.g.ự.c nóng bỏng của anh.
Ôn Như Quy ngượng ngùng lại hoang dã bị động thành chủ động, bắt lấy cánh môi của cô bắt đầu công thành đoạt đất.
Mạnh mẽ, lại dịu dàng.
Hai loại hơi thở mâu thuẫn cực hạn đồng thời xuất hiện trên người anh, khiến cho Đồng Tuyết Lục cảm thấy anh gợi cảm quyến rũ khôn cùng.
Trước khi hai anh em Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín trở về, bọn họ phía trước phía sau đã cuồng dã ba lần, cuối cùng môi của hai người lại sưng lên.
Hôm nay, vì để an ủi tâm hồn “Tổn thương” của Ôn Như Quy, Đồng Tuyết Lục làm một bàn đồ ăn ngon.
Ôn Như Quy thấy cô bận rộn vì mình, trong lòng dâng lên chút áy này.
Thật ra, vừa rồi anh cũng không tức giận, chỉ là anh cố ý không lên tiếng, vì muốn được cô hôn mình thêm vài cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-460-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-sau-muoi.html.]
Ngay từ đầu, anh chỉ muốn cô hôn lên mặt mình, không ngờ sau đó lại mãnh liệt như vậy.
Mặc dù có chút áy náy, nhưng mà nếu lần sau... Anh vẫn làm như vậy.
Bên này Ôn Như Quy ngọt ngào như mật, bên kia Chu Diễm cũng mặt đỏ tim đập.
Đêm qua, anh ta không cẩn thận bị người ta chuốc quá chén, bỏ lỡ đêm quan trọng nhất trong cuộc đời của một thằng đàn ông.
Anh ta chỉ được nghỉ năm ngày, lãng phí một ngày, chẳng khác nào sung sướng ít đi một ngày.
Anh ta thức dậy, ân hận khủng khiếp.
Cho nên hôm nay trời vừa tối, anh ta đã không để ý đến ánh mắt mờ ám của người nhà, lập tức kéo vợ mình Vương Tiểu Vân trở về phòng.
Mặt Vương Tiểu Vân đỏ đến nỗi gần như có thể chiên trứng: “Trời vừa mới tối đã ngủ, ai ngủ được chứ?”
“Ngủ không được thì vừa khéo, chúng ta... hì hì hì...”
Động tác của Chu Diễm rất nhanh, trong nháy mắt trên sàn nhà đã có thêm vài món quần áo.
Vương Tiểu Vân che hai mắt mình không dám nhìn anh ta: “Chu Diễm, anh không biết xấu hổ!”
Chu Diễm đỏ mặt nói: “Vợ ơi, sinh con không cần dùng xấu hổ.”
Mặc dù Vương Tiểu Vân rất ngượng ngùng, nhưng trước khi kết hôn, mẹ cô ấy đã đỏ mặt nói chuyện sau khi kết hôn với cô ấy, cho nên lúc này cô ấy cũng không phản kháng.
Lúc Vương Tiểu Vân nhắm mắt đang chuẩn bị chịu đựng cơn đau đớn sắp đến, Chu Diễm đột nhiên đẩy cô ấy một cái.
“Tiểu Vân, em như vậy thì chúng ta không sinh được con.”
Vương Tiểu Vân mở to mắt mê man nói: “Tại sao không sinh được con?”
Chu Diễm đỏ mặt gãi gãi cánh mũi: “Tư thế không đúng.”
Vương Tiểu Vân càng mờ mịt, mẹ cô ấy đã truyền hết kinh nghiệm cả đời cho cô ấy, tư thế này rất đúng mà.
Chu Diễm thấy cô ấy không hiểu, tay nắm tay chỉ cho cô ấy: “Em xem qua chó làm chuyện đó chưa?”
Vương Tiểu Vân lập tức giận dữ đến cả người run rẩy, môi bị cắn đến trắng bệch.
Chu Diễm đang muốn đến gần, ai ngờ Vương Tiểu Vân mạnh mẽ xoay người lại, nhấc chân đá một cái vào trên mặt anh ta.
“Chu Diễm anh đi c.h.ế.t đi!”
Thật sự quá sỉ nhục người khác rồi!
Cô ấy không ngờ Chu Diễm trơ tráo như vậy, anh ta rốt cuộc xem mình là thứ gì?
Chu Diễm bất ngờ không kịp đề phòng bị đá một cước, cả người ngửa về sau, ngã nhà trên đất, đầu đập trên đất kêu “Bốp” một tiếng.
Dáng vẻ đó cực kỳ giống như con rùa bị lật ngược lại.
Chu Diễm đau đến mức hít một hơi khí lạnh: “Tiểu Vân, em đạp anh làm gì?”
Vương Tiểu Vân cầm lấy gối đầu ném qua, vành mắt đỏ bừng nức nở nói: “Chu Diễm anh là đồ khốn kiếp, em phải ly hôn với anh!”
“!!!”
Chu Diễm như bị sét đánh giữa trời quang.
Chu Diễm như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Vẻ mặt Chu Diễm mờ mịt.
Anh ta lại làm sai cái gì rồi?