Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 46: Ly trà xanh thứ bốn mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-10-28 15:36:16
Lượt xem: 215
Ngày hôm sau, nhà họ Đồng như cũ là khoai lang cháo xứng dưa chua.
Tục ngữ nói, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó.
Trước đó ăn vài bữa ngon, bây giờ quay lại với canh xuông dưa muối, mấy chị em đều không quen.
“Bao giờ chúng ta mới lại được ăn thịt?”
Lý tưởng sống của Đồng Gia Tín chính là: Không có thịt cuộc sống này không hoàn chỉnh!
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục ăn một miếng cháo khoai lang nói: “Nhanh thì bảy ngày, chậm thì mười ngày.”
Cô quy định thời gian cho mình, chậm nhất trong vòng mười ngày phải thu phục xong đám châu chấu biến thái bên quê quán Bắc Hòa.
Đồng Gia Tín bĩu môi: Vậy mà còn phải chờ thêm mười ngày nữa mới có thể ăn một bữa ngon, cậu khổ quá mà! Đều do đám người quê quán kia, đúng là đám quỷ chán ghét!
“Hắt xì!”
Lúc này Tạ Kim Hoa đang ngồi trên tàu hỏa đột nhiên hắt xì một cái, nước miếng của bà ta phun hết vào mặt Đồng Ngạn Lương ngồi đối diện.
Đồng Ngạn Lương dùng tay áo lau mặt, tỏ vẻ ghê tởm, nói: “Ôi ôi, bà nội, nước miếng của bà thối quá, bao lâu rồi bà không đánh răng thế?”
Lời này vừa cất lên, người chung quanh đã ồn ào nhìn sang, có người không nhịn được còn bật cười.
Tạ Kim Hoa bị người ta chê cười xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Bà ta không nỡ mắng cháu trai mình, nên gân cổ mắng người xung quanh: “Cười cái gì mà cười, cẩn thận cười sặc c.h.ế.t các người.”
Có người nghe thấy lời này, lập tức khó chịu mắng lại: “Bà già kia, sao lại nói chuyện khó nghe như vậy, nghe là biết đúng là miệng bà thối thật!”
Tạ Kim Hoa lập tức vỗ bàn nói: “Mày biết tao là ai không? Mày còn dám nói lung tung nữa, cẩn thận tao cho mày đi ăn cơm tù đấy.”
Người nọ vừa nghe thấy lời này, không nhịn được âm thầm quan sát đám người Tạ Kim Hoa từ đầu đến chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-46-ly-tra-xanh-thu-bon-muoi-sau.html.]
Nhưng nhìn qua nhìn lại một lúc lâu, trên người bọn họ đều ăn mặc xám xịt, nhìn thế nào cũng không giống nhân vật ghê gớm gì cả.
“Bác gái, vậy bác nói thử xem, bác là ai?” Có người tò mò hỏi.
Tạ Kim Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, giọng nói hùng hổ đầy lý lẽ: “Cha mẹ nuôi của cháu gái tôi chính là nhà quan lớn trên Kinh Thị, bọn họ đối xử với cháu gái tôi tốt lắm, nếu ai dám đắc tội với tôi, sau này tôi sẽ bảo bọn họ bắt hết vào tù.”
Có người không tin: “Bác gái, không phải bác đang khoác lác chứ? Nếu cha mẹ nuôi của cháu gái bác làm quan lớn, sao một bộ quần áo tử tế cũng không nỡ bỏ tiền ra mua cho bác?”
Tạ Kim Hoa bĩu môi, cười một tiếng, nói: “Các cô thì biết cái gì? Cháu gái kia nhà tôi mới nhận lại, sau này tôi sẽ bảo con bé tìm công việc nhà nước cho hai chú của nó, chắc chắn con bé không dám từ chối!”
Mọi người thấy bà ta nói chắc chắn như vậy, có người bắt đầu nịnh hót.
“Ai da, ngài đúng là có phúc quá, sau này con trai đều vào có việc làm, ăn cơm nhà nước, cả đời đều không phải lo kế sinh nhai!”
Tạ Kim Hoa hếch cằm lên, kiêu ngạo giống như một con khổng tước già rụng lông: “Còn phải nói, lần này chúng tôi qua bên này không có ý định về công xã nữa, chúng tôi qua đây để làm người thành phố.”
“Nhà bà nhiều người như vậy, cho dù hai con trai bà có việc làm, chỉ sợ cuộc sống cũng không được tốt lắm đâu nhỉ?”
“Sao lại không tốt lắm? Tôi còn một đứa con trai nữa, không lâu trước đây hai vợ chồng nó xảy ra tai nạn xe cộ, đều mất cả rồi, chúng tôi đến Kinh Thị sẽ để hai người con dâu thế chân vào công vị đó, hơn nữa con trai con dâu tôi còn c.h.ế.t vì việc công, nhà nước và xưởng dệt bồi thường cho không ít tiền an ủi đâu!”
Có vài người nghe thấy Tạ Kim Hoa khoe khoang không ngừng như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ ba, con trai con dâu vừa mới chết, vậy mà bà ta còn vui vẻ như vậy.
Cũng có người vô cùng hâm mộ, hỏi: “Bác gái, tiền an ủi được nhiều không? Hai mạng người không đến một nghìn chắc cũng phải tám trăm nhỉ?”
Tạ Kim Hoa trợn trắng mắt: “Tám trăm với một ngàn cái gì, con trai cả và con dâu nhà tôi chính là người từng cứu mạng con trai xưởng trưởng, không có hai nghìn tệ ông ta sao dám không biết xấu hổ lấy ra!” Một đám quê mùa thì biết cái gì.
Hai ngàn tệ đó!
Nhiều tiền như vậy, có thể mua một căn nhà ở Kinh Thị rồi!
Nghe tháy thế mọi người lại bắt đầu nịnh hót.
Tạ Kim Hoa được người ta nịnh hót cả người lâng lâng, lời c.h.é.m gió tuôn ra ào ào, thiếu chút nữa đã nâng mình lên tận mây xanh.
Ba người đàn ông ngồi trong góc khuất, nghe hết những lời nói khoác lác của Tạ Kim Hoa, không sót một chữ nào, sau đó ba người liếc mắt ra hiệu cho nhau, nhưng không nói gì cả.