Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 459: Ly trà xanh thứ bốn trăm năm mươi chín
Cập nhật lúc: 2024-11-09 19:15:50
Lượt xem: 78
Khu tập thể tổng cục hậu cần, nhà họ Đồng phát ra tiếng khóc lóc thảm thiết.
Mẹ Đồng ngã nhào vào sô pha, khóc thảm đến mức không thở nổi: “Chân Chân của mẹ, sao con lại chết? Sao con lại khiến người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thế này, sao con lại tàn nhẫn như vậy?”
Mặc dù bà ta rất giận Đồng Chân Chân luôn gây chuyện, nhưng lúc này nghe thấy tin người đã chết, mẹ Đồng vẫn khó chịu giống như bị khoét một miếng thịt.
Cha Đồng ngồi bên cạnh mím môi, vẻ mặt đau thương.
Hàng xóm nghe thấy tiếng khóc chạy qua xem, sau khi biết tin Đồng Chân Chân ngộ độc qua đời, không khỏi vừa hoảng sợ vừa bàng hoàng thương tiếc.
Người đời có đôi khi rất kỳ lạ.
Bất kể một người khi còn sống đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa, một khi đã c.h.ế.t thì người c.h.ế.t như đèn tắt, những chuyện xấu xa trước đó sẽ không tồn tại nữa.
Trước kia, người trong khu tập thể tổng cục hậu cần bởi vì Đồng Chân Chân mà xa lánh với nhà họ Đồng, nhưng bây giờ Đồng Chân Chân thật sự đã chết, nhìn thấy mẹ Đồng và cha Đồng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng đến đây an ủi bọn họ.
Cha Đồng bảo hai đứa con trai đến nông trường chuyển t.h.i t.h.ể của Đồng Chân Chân về, có điều chưa kịp ra ngoài, nhà họ Hướng đã đánh đến cửa.
Nhà họ Hướng dẫn theo một đám họ hàng đến, không nói hai lời đã hắt nước tiểu và phân vào cửa nhà họ Đồng.
Mẹ Hướng được con dâu lớn dìu, cũng khóc thảm đến mức hai mắt sưng thành quả óc chó: “Con của mẹ ơi, con c.h.ế.t thảm quá rồi, Đồng Chân Chân là đồ yêu tinh hại người, nếu không phải vì cô ta sao con lại c.h.ế.t chứ?”
Hàng xóm đến đây ở trong phòng an ủi, ngửi thấy mùi nước tiểu và phân, một đám người suýt nữa đã nôn mửa ngay tại chỗ.
Bọn họ đứng dậy không nói hai lời vội vàng chuồn mất.
Nhà họ Đồng tức giận không chịu nổi, nhưng nhà họ Hướng cũng không ham chiến, hắt xong nước tiểu và phân lập tức ra về, để lại một cánh cửa đầy nước tiểu và phân cho nhà họ Đồng.
Vân Chi
Có người vui mừng, có người đau thương, lúc này Chu Diễm gặp chuyện vui tinh thần đang vô cùng sảng khoái, cười giống như một tên đần vậy.
Sáng sớm, Ôn Như Quy và Hoàng Khải Dân đã đến nhà họ Chu, sau đó đến nhà họ Vương đón cô dâu với Chu Diễm, trở về lại náo loạn hơn nửa ngày mới xong tiệc.
Lúc này, tay Chu Diễm đang khoác lên vai Ôn Như Quy, cười đến mức cực kỳ thiếu đòn: “Như Quy à, nhìn thấy chúng tôi đều kết hôn rồi, có phải trong lòng cậu rất thèm muốn hay không?”
Ôn Như Quy: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-459-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-nam-muoi-chin.html.]
Chu Diễm cười toe toét: “Vữa nghĩ đến cậu còn phải chờ người ta hai năm nữa mới có thể kết hôn, tôi lại cảm thấy cậu quá không dễ dàng, năm nay cậu đã hai mươi sáu tuổi, qua hai năm nữa là hai mươi tám tuổi, lúc ấy đã trở thành một n ông già rồi!”
Ôn Như Quy: “...”
Chu Diễm nói xong thì bị người khác kéo đi uống rượu.
Lông mi Ôn Như Quy run rẩy một chút, vào trong phòng lấy ra hai bình rượu trắng nói với mọi người: “Chỗ này còn có rượu, mọi người cùng nhau chúc mừng cho chú rể nào.”
Mọi người thấy rượu trắng, lập tức phấn chấn, cầm bình rượu lên liên tục rót cho Chu Diễm.
Chu Diễm đáng thương, vốn dĩ tửu lượng của anh ta cũng không tệ lắm, nhưng không chịu nổi nhiều người mời rượu như vậy, kết quả hoa lệ say mèm.
Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, Chu Diễm say mèm như một con lợn chết, đẩy như thế nào cũng không tỉnh.
Hoàng Khải Dân ở bên cạnh thấy hết cảnh này, trợn mắt há hốc mồm.
Trước kia, anh ta cảm thấy Ôn Như Quy là người hiền lành, bây giờ người hiền lành đã biến thành tên gian xảo rồi!
...
Sáng sớm hôm sau, Ôn Như Quy đến nhà họ Đồng.
Anh đi làm mua sắm với Đồng Tuyết Lục, sau khi mua sắm xong, hai người cùng nhau đến cửa hàng bách hóa tổng hợp dạo phố, lại cùng nhau đi xem phim.
Mặc dù dọc đường, Ôn Như Quy đều rất chu đáo, nhưng Đồng Tuyết Lục vẫn cảm thấy anh khác với bình thường.
Đợi đến khi hai người về đến nhà, cô không nhịn được lên tiếng: “Không phải anh đang có tâm sự gì chứ?”
Ôn Như Quy ngước mắt nhìn cô: “Anh cảm thấy bản thân rất vô dụng, lúc em gặp chuyện không may, cuối cùng anh lại không thể ở bên cạnh em.”
Đồng Tuyết Lục nghe thấy vậy mới biết anh đang khó chịu cái gì.
Cô giơ tay cầm lấy tay anh nói: “Em không nói cho anh, vì không muốn anh lo lắng.”
Trái tim Ôn Như Quy nhẹ nhàng run rẩy một chút, trở tay nắm lấy tay cô: “Bất kể xảy ra chuyện gì, anh hy vọng em có thể nói cho anh biết, cho dù anh cũng không làm được cái gì, anh cũng hy vọng có thể ở bên cạnh em, mà không phải để em gánh chịu một mình.”