Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 449: Ly trà xanh thứ bốn trăm bốn mươi chín

Cập nhật lúc: 2024-11-09 19:08:08
Lượt xem: 172

Chuyện Nghiêm Vĩnh An hạ độc vợ mình nhanh chóng truyền ra ngoài, tất cả người trong Kinh Thị đều khiếp sợ.

Người đàn ông urước đây nói yêu vợ mình như mạng kia, lại là bản sao của Trần Thế Mỹ?

Không, còn đáng sợ hơn cả Trần Thế Mỹ, ông ta rõ ràng là một con rắn độc đội lớp người!

Hai đứa con do Đỗ Mai sinh ra, được Đỗ Sở An đón về nhà họ Đỗ, khi còn sống hai đứa nhỏ đều do một tay Đỗ Mai nuôi lớn, nhân phẩm giống người nhà họ Đỗ.

Nhà họ Nghiêm cũng rất thảm, ngoại trừ chửi bới Nghiêm Vĩnh An ra, mọi người còn chạy đến nhà họ Nghiêm vứt rác tạt nước tiểu.

Ông Nghiêm và anh chị em ruột của Nghiêm Vĩnh An, cùng với các cháu trai và cháu gái đều bị đơn vị hoặc nhà máy sa thải, trong nhà sinh ra một con ác ma g.i.ế.c người, cả đời này của bọn họ cũng đừng hòng ngẩng đầu lên.

Người thân của ông ta gấp không thể chờ đợi được, đều lần lượt cắt đứt quan hệ họ hàng của mình, tỏ vẻ sau này sẽ không bao giờ... Lui tới nữa.

Phương Tĩnh Viện nghe thấy tin tức, trực tiếp chạy tới nhà họ Đồng: “Tuyết Lục, nghe nói cậu với người khác tố cáo Nghiêm Vĩnh An à, cậu mau kể lại mọi chuyện cho tôi nghe với!”

Đồng Tuyết Lục vừa nặn bánh canh vừa nói sơ lược sự việc một lần.

Hai mắt Phương Tĩnh Viện trợn tròn: “Đỗ Trân Châu và Đỗ Mai chênh lệch mười bảy mười tám tuổi, sau khi cậu hóa trang thật sự có thể làm cho cô ta già đi mười mấy tuổi, nhìn qua giống Đỗ Mai như đúc sao?”

Đồng Tuyết Lục bỏ đám bánh canh đã nặn xong vào nồi nấu, lắc đầu nói: “Làm sao có thể giống nhau như đúc được, chỉ là giống bảy tám phần mà thôi.”

Lúc đó tâm trí Nghiêm Vĩnh An đang rối loạn, bị người ta tố cáo liên tục hết lần này đến lần khác, chắc hẳn trong lòng ông ta đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, sau đó đột nhiên nhìn thấy Đỗ Mai c.h.ế.t đi sống lại, tất nhiên sẽ không đủ tinh tế để phân biệt.

Hơn nữa cô còn cố ý vẽ thêm một số vết sẹo trên mặt Đỗ Trân Châu, như vậy Nghiêm Vĩnh An vừa nhìn thấy cô ta, ánh mắt sẽ tập trung vào vết sẹo đó.

Nghe xong những lời này, mặt Phương Tĩnh Viện lập tức đỏ lên, nói: “Trưởng đoàn văn công muốn giới thiệu đối tượng cho tớ, lần sau cậu có thể giúp tớ trang điểm thành cô gái xinh đẹp không?”

Đồng Tuyết Lục nhìn cô ấy một cái: “Có thể, có điều cậu phải tự mình chuẩn bị mỹ phẩm kỹ càng, đúng rồi, bên phía Đồng Chân Chân có tin tức gì không?”

Sau khi Nghiêm Vĩnh An bị phán tội, Đồng Chân Chân đã được thả ra.

Đúng là tuổi con gián đánh mãi không chết.

Phương Tĩnh Viện bĩu môi nói: “Cô ta bị hội phụ nữ sa thải rồi, bây giờ đang ở nhà không có việc làm, trước đây khi cô ta trở thành Lôi Phong sống, ai nấy trong nhà họ Đồng đều nâng đỡ cô ta, hiện tại nghe nói bọn họ sắp đuổi cô ta ra ngoài rồi.”

Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Đuổi ra ngoài? Không đến nỗi đó chứ?”

Phương Tĩnh Viện gật đầu: “Nghe nói là vì cô ta đã đính hôn với Nghiêm Vĩnh An, nhà họ Đồng sợ cô ta sẽ làm liên lụy đến người trong nhà, cho nên muốn cô ta về quê sống, Đồng Chân Chân không chịu đi, nên mấy ngày nay nhà họ Đồng rất ầm ĩ.”

“Trước đây, tôi có chút không rõ vì sao tự nhiên cậu lại không qua lại với nhà họ Đồng nữa, hiện tại tôi mới hiểu được cậu không qua lại mới là cách làm thông minh, cách cư xử nâng cao giẫm thấp của nhà họ Đồng, đúng là khiến người ta buồn nôn!”

Khóe miệng Đồng Tuyết Lục giật giật, không trả lời câu này của Phương Tĩnh Viện, trong lòng tự hỏi nên làm thế nào mới khiến Đồng Chân Chân sợ hãi đến mức cả đời không thể quên được.

Nếu có biện pháp, tốt nhất là đưa cô ta đến một nông trường xa xôi nào đó cải tạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-449-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-bon-muoi-chin.html.]

Trong lúc hai người đang nói chuyện, bánh canh nóng hổi đã nấu chín.

Nước canh màu trắng đục như ngọc, hương vị nồng đậm tươi ngon, vỏ bánh canh mỏng mềm mại, cắn một ngụm nước tràn ngập cả khoang miệng, hương thơm tươi ngon, món này của Đồng Tuyết Lục quả thật tuyệt diệu đến mức không từ nào có thể diễn tả nổi.

Một mình Phương Tĩnh Viện ăn hai bát đầy rồi mới về.

...

Trong căn cứ, tâm trạng của ba chú gà mờ tình yêu hôm nay đều rất vui vẻ.

Sáng hôm đó, Ôn Như Quy nhận được d.a.o quân sự Thụy Sĩ và đồng hồ báo thức do Đồng Tuyết Lục gửi tới, bên trong còn có kẹo dẻo và các đồ ăn vặt khác.

Miệng Ôn Như Quy ăn kẹo dẻo, trong tay cầm đao quân dụng Thụy Sĩ, ánh mắt tràn đầy tình cảm.

Gần một tháng không gặp mặt, anh chỉ hận không thể lập tức bay về bên cạnh cô.

Người trong căn cứ nhìn thấy trên mặt Ôn Như Quy xuất hiện nụ cười, đều đoán được chắc anh lại nhận được đồ do cô vợ sắp cưới gửi tới.

Không phải chỉ có mỗi anh vui, mà tâm trạng Chu Diễm cũng rất tốt: “Tuần sau chính là tiệc cưới của tôi, đến lúc đó cho dù thế nào các cậu cũng phải đến đấy nhé!”

Anh ta đã chờ cái ngày này rất lâu rồi, Hoàng Khải Dân còn vụng trộm nói với anh ta, chờ cưới vợ rồi là có thể sung sướng!

Sung sướng, từ ngữ khiến người ta mặt đỏ tim đập, anh ta hiểu.

Ai ngờ tâm trạng của Hoàng Khải Dân lị càng tốt hơn, anh ta cười tươi đến mức miệng ngoác ra gần đến mang tai.

Chu Diễm không khỏi tò mò hỏi: “Cậu gặp chuyện tốt gì vậy?”

Khóe mắt Hoàng Khải Dân đầy ý cười: “Tôi sắp làm cha rồi, hôm nay người nhà gọi điện thoại tới nói vợ tôi đã mang thai!”

Ôn Như Quy và Chu Diễm đồng loạt khiếp sợ.

“Chúc mừng cậu, có điều cậu đừng quá đắc ý, rất nhanh thôi tôi cũng sẽ được làm cha.” Giọng Chu Diễm chua lè, nói xong còn không quên giẫm Ôn Như Quy một cước: “Chỉ có Như Quy là tương đối thảm, còn phải đợi hai năm nữa mới có thể kết hôn.”

Ôn Như Quy: “...”

Nhìn dáng vẻ ăn quả đắng của Ôn Như Quy, trong lòng Chu Diễm và Hoàng Khải Dân sảng khoái như được ăn dưa hấu ướp lạnh giữa ngày hè nóng bức.

Cảm giác thắng được một ván sướng thật.

Hai ngày sau, Đồng Tuyết Lục nhận được một tin tức chấn động từ trong miệng Phương Tĩnh Viện.

Vân Chi

Đồng Chân Chân sắp kết hôn!

Mà đối tượng cô ta muốn kết hôn không phải ai xa lạ, chính là người đàn ông từng bị Phương Tĩnh Viện chia tay trước đó… Hướng Bành.

 

Loading...