Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 446: Ly trà xanh thứ bốn trăm bốn mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-09 19:06:28
Lượt xem: 106
Đêm hôm đó Đồng Tuyết Lục biết tin Nghiêm Vĩnh An xả thân cứu Đồng Chân Chân.
Đây có phải là tình yêu đích thực trong truyền thuyết không?
Nghĩ đến chuyện này, cô không nhịn được run rẩy.
Tô Việt Thâm nhíu mày: “Bởi vì khẩu cung của hai người đồng nhất với nhau, hơn nữa do Nghiêm Vĩnh An chủ động thừa nhận mình bức bách Đồng Chân Chân, chỉ sợ vài ngày Đồng Chân Chân sẽ được thả ra.”
Anh ta chẳng thể ngờ tới, đến lúc này rồi mà Nghiêm Vĩnh An còn có thể che chở cho Đồng Chân Chân.
Đồng Tuyết Lục cũng không nghĩ ra được: “Vậy thì mặc kệ đi, ngày mai anh cứ tiếp tục làm theo kế hoạch, tố cáo Nghiêm Vĩnh An là được rồi.”
Không có Nghiêm Vĩnh An, Đồng Chân Chân giống như con hổ không có nanh vuốt, cũng không nhảy nhót được không bao lâu nữa.
Tô Việt Thâm gật đầu.
Ngày hôm sau, phòng kiểm sát nhận được đơn tố cáo của Tô Việt Thâm, lại lần nữa chấn động.
Nếu nói lần trước chỉ chấn động con ngươi, thì lần này chính là cả người đều chấn động.
Phó phòng Trịnh nói: “Đồng chí Tô, lời này của cậu có chứng cứ xác thực không?”
Vân Chi
“Nhân chứng, vật chứng đều có đủ.” Nói xong Tô Việt Thâm lấy tư liệu mà mình nắm giữ ra, đưa lên.
Phó phòng Trịnh nghiêm túc xem tài liệu anh ta đưa, sau đó chỉ vào một cái tên trên đó nói: “Vì sao nhân chứng này chỉ có một cái tên?”
Tô Việt Thâm hạ thấp giọng vài phần: “Bởi vì...”
Sau khi Phó phòng Trịnh nghe xong, trầm mặc một lúc lâu: “Chuyện này tôi phải đi thương lượng với sở trưởng Chu một chút, cậu ở đây chờ tôi.”
Nói xong ông ấy vội vàng rời khỏi văn phòng.
Phó phòng Trịnh đi suốt một tiếng đồng hồ mới quay về, đáy mắt lóe ra tia sáng kiên nghị: “Sở trưởng Chu đã đồng ý rồi, lần này chúng ta làm một trận thật lớn đi!”
Vừa rồi trong quá trình chờ đợi, trong lòng Tô Việt Thâm nản chí tám phần, anh ta chưa từng thấp thỏm bất an như vậy.
Anh ta còn nghĩ rằng cuối cùng có thể hai người sở trưởng sẽ không đồng ý với kế hoạch của mình, không ngờ rằng bọn họ lại đồng ý!
Suốt mấy ngày qua, lần đầu tiên khuôn mặt gầy gò của Tô Việt Thâm tỏa ra ánh sáng: “Cảm ơn, cảm ơn hai người đã tin tưởng tôi!” Phó phòng Trịnh vỗ vỗ bả vai anh ta, nói: “Tính ra tôi cũng là người quan sát cậu trưởng thành, vốn tưởng rằng với năng lực của cậu chắc chắn có thể leo lên vị trí cao hơn, ai ngờ...” Ai ngờ người tính không bằng trời tính, gặp phải tiểu nhân như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-446-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-bon-muoi-sau.html.]
Khóe miệng Tô Việt Thâm nhếch lên, nở một nụ cười: “Hiện tại tôi không cần nhiều như vậy nữa, chỉ muốn cho một số người không từ việc ác nào đó gặp phải trừng phạt xứng đáng thôi!”
Phó phòng Trịnh thở dài: “Đi đi, đón nhân chứng bí ẩn của cậu đến đây.”
Tô Việt Thâm gật đầu xoay người rời khỏi Phòng kiểm sát, sau đó đạp xe đến nhà họ Đồng.
Đồng Tuyết Lục quan sát sắc mặt anh ta: “Sự tình thế nào rồi? Hai người Sở trưởng có đồng ý không?”
Ánh mắt Tô Việt Thâm tỏa sáng: “Đồng ý, tôi tới đón cô đến nhà tôi, sau đó cô sẽ hóa trang cho đồng chí Đỗ.”
Đồng Tuyết Lục nghe thấy thế, ánh mắt cũng sáng ngời: “Vừa rồi tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, tôi cảm thấy mình vẫn nên trực tiếp đến phòng kiểm sát rồi mới hóa trang cho đồng chí Đỗ thì tốt hơn.”
Tô Việt Thâm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Như vậy cũng tốt, có thể khách quan hơn, để phòng kiểm sát biết chúng ta đang làm cái gì.”
Đồng Tuyết Lục không ngồi xe đạp của Tô Việt Thâm, mà là tự mình đạp xe đạp đi theo sau anh ta đến nhà họ Tô, sau đó cùng nhau đón ba người nhân chứng đến phòng kiểm sát.
Nhìn thấy anh ta dẫn theo bốn người tới, phó phòng Trịnh quan sát bọn họ một lượt, hỏi: “Đồng chí Đồng, sao cô cũng tới đây? Cô cũng là một trong những nhân chứng sao?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không phải, tôi tới đây hóa trang giúp nhân chứng.”
Phó phòng Trịnh: “Không nhìn ra đồng chí Đồng lại có nhiều tài năng như vậy nhà, văn phòng đã chuẩn bị sẵn sàng cho các cô rồi, để tôi gọi người tới dẫn các cô qua đó.”
Sau đó một cán bộ đến đưa họ tới văn phòng.
Đồng Tuyết Lục tranh thủ thời gian hóa trang cho đồng chí Đỗ.
Đồng chí Đỗ căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi: “Đồng chí Đồng, trong lòng tôi rất sợ hãi, tôi lo tôi sẽ làm hỏng chuyện!”
Đồng Tuyết Lục cầm tay cô ấy, ánh mắt cổ vũ: “Rất hiếm thấy đồng chí nữ nào vừa có tấm lòng lương thiện vừa vô cùng cứng cỏi giống như cô, tôi tin tưởng nhất định cô có thể làm được!”
Đồng chí Đỗ nhìn hai tay mình được nắm chặt, mặt đột nhiên đỏ lên: “Đồng chí Đồng, đồng chí nhìn tôi như vậy, tim tôi đột nhiên đập rất nhanh.”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Nữ đồng chí này, cô đỏ mặt cái gì, dáng vẻ này của cô rất không thích hợp đó.
Lúc này, Nghiêm Vĩnh An lại được đưa đến phòng thẩm vấn.
Phó phòng Trịnh nói: “Nghiêm Vĩnh An, chúng tôi nhận được đơn tố cáo, nói anh đầu độc vợ mình, cũng chính là Đỗ Mai, anh có nhận tội không?”
...