Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 433: Ly trà xanh thứ bốn trăm ba mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-09 16:37:03
Lượt xem: 90
Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác,
Đồng Tuyết Lục cảm thấy Đồng Chân Chân thật sự đã thay đổi rất lớn so với trước kia, tuy rằng trước kia cô ta cũng giả bộ ngây thơ, giả bộ làm người tốt, chỉ là cách làm không đủ khéo léo.
Nhưng Đồng Chân Chân hiện tại, dường như đã mài mòn hết góc cạnh, tìm không thấy một chút sắc bén nào xung quanh cô ta, nếu ai không biết chuyện, nói không chừng sẽ thật sự tin rằng quan hệ hai người bọn họ rất tốt.
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Chúng ta đều sống trong Kinh Thị này, gặp được nhau cũng là chuyện bình thường.”
Đột nhiên Cố Dĩ Lam nhướng mày nói: “Không đúng nha, quan hệ của hai người tốt như vậy, tại sao ngày đồng chí Đồng đính hôn, lại không thấy Chân Chân và người nhà em đến?”
Trên mặt Đồng Chân Chân lộ ra vẻ xấu hổ đúng lúc: “Chị Tuyết Lục không mời nhà em, nhưng em có nhờ một người bạn trong khu tập thể chuyển lời chúc phúc giúp mình rồi, chị Tuyết Lục, hẳn là chị đã nhận được lời chúc phúc của em rồi phải không?”
Cố Dĩ Lam nhíu mày càng chặt, vẻ mặt không đồng tình nhìn Đồng Tuyết Lục: “Đồng chí Đồng, tuy rằng lời này không nên do tôi nói, nhưng dù sao cha mẹ Chân Chân cũng đã nuôi cô mười mấy năm, cô đính hôn cũng nên nói với bọn họ một tiếng chứ? Cô làm như vậy có phải quá vô lương tâm rồi không?”
Trong lòng Đồng Tuyết Lục cười lạnh một tiếng.
Đây chính là nguyên nhân vì sao cô và Cố Dĩ Lam không có cách nào làm bạn tốt.
Đương nhiên cô có thể dùng thủ đoạn dỗ dành Cố Dĩ Lam vui vẻ, chỉ là đối phương quá ngu xuẩn, ngay cả hứng thú dỗ dành cô cũng không có.
Huống chi lấy thân phận và địa vị hiện tại của mình, cô không cần đi công lược NPC khắp nơi giống như ngày đầu.
Nghe vậy đáy mắt Đồng Chân Chân thoáng hiện lên vẻ đắc ý, ngoài mặt lại nói: “Chị Dĩ Lam, chị không nên nói như vậy, chị ấy làm thế chắc là có nỗi khổ tâm.”
Đông Tuyết Lục khẽ gật đầu, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Đúng là có khổ tâm, trước đó mẹ nuôi tôi bị viêm ruột thừa vào bệnh viện, tôi lập tức bỏ cả công việc chạy đến bệnh viện thăm bà ấy, ai ngờ lại nghe được bà ấy nói rồng sinh rồng nói phượng sinh phượng với người cùng phòng bệnh, tôi là do chuột sinh ra không lên được mặt bàn, tôi còn hại Chân Chân bị đưa đi nông trường..."
Cố Dĩ Lam che miệng lại: “Chân Chân, em từng bị đưa đến nông trường à? Chuyện này xảy ra khi nào vậy?”
Sắc mặt Đồng Chân Chân lập tức trở nên tái nhợt: “Em..."
Đồng Tuyết Lục cũng che miệng lại, vẻ mặt khiếp sợ: “Cô ấy không nói với cô sao? Trước đây cô ấy đánh Miên Miên trên đường phố, véo tai Miên Miên chảy cả máu, còn nói muốn g.i.ế.c tôi, sau đó bị mấy đồng chí cục công an đưa đến nông trường cải tạo, gần đây mới trở về!”
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-433-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-ba-muoi-ba.html.]
Cố Dĩ Lam: “...”
Đồng Chân Chân: “...”
Đông Tuyết Lục: “Bởi vì xảy ra nhiều chuyện như vậy, quan hệ hai nhà thật sự không tính là tốt, cho nên mọi người mới hiểu ý mà ít gặp mặt, ít lui tới.”
Cố Dĩ Lam rút tay ra khỏi tay Đồng Chân Chân, xấu hổ cười một tiếng: “Tôi nhớ văn phòng còn có việc chưa kịp hoàn thành, tôi không đi mua sắm nữa đâu.”
Nói xong cô ta chào tạm biệt Đồng Tuyết Lục một tiếng, rồi xoay người chạy trốn giống như có quỷ đang đuổi theo sau cô ta.
Cố Dĩ Lam vừa đi, rốt cuộc Đồng Chân Chân cũng bộc phát!
“Đồng Tuyết Lục, cô kiêu ngạo không được lâu nữa đâu!”
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Không giả vờ nữa à? Không phải cô vừa đóng kịch rất tốt sao?”
Đồng Chân Chân nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn cô: “Cô không tò mò lời ngày hôm đó tôi bảo Phương Tĩnh Viện nói với cô là có ý gì sao?”
Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt hạnh long lanh nước, vẻ mặt mê hoặc nói: “Không phải cô chúc phúc cho tôi và vị hôn phu đầu bạc răng long à? Chẳng lẽ lời này còn có ý nghĩa gì đặc biệt nữa sao?”
Đôi mắt Đồng Chân Chân nhìn chằm chằm vào Đồng Tuyết Lục, nhưng vẫn không thể nhìn ra manh mối gì từ trên mặt cô: “Cô không cần giả vờ, tôi biết cô hiểu lời tôi nói là có ý gì!”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Tôi thực sự không biết.”
Đồng Chân Chân tức giận ngã ngửa: “Cô cố tình..."
Nói tới đây, đột nhiên cô ta hung hăng cắn cánh môi một cái, sau đó xoay người rời đi.
Đồng Tuyết Lục nhìn theo bóng lưng Đồng Chân Chân, lông mày lần thứ hai nhíu lại.
Một mình Đồng Chân Chân không đáng sợ, nhưng một Đồng Chân Chân cộng thêm một Nghiêm Vĩnh An, vậy thì khó đối phó.
Xem ra cô phải nhanh chóng gặp mặt Tô Việt Thâm mới được.