Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 432: Ly trà xanh thứ bốn trăm ba mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-09 16:36:09
Lượt xem: 142
Đồng Tuyết Lục bị phát hiện của mình làm cho chấn động, rất lâu sau vẫn không nói nên lời.
Mạnh Thanh Thanh dẫn khách lên, lúc đi ngang qua phòng nghỉ thì nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô, chạy vào hỏi: “Giám đốc Đồng, cô không sao chứ?”
Đông Tuyết Lục chậm nửa nhịp mới lấy lại tinh thần: “Tôi không sao, tôi vừa nhớ tới hình như mình chưa khóa cửa nhà.”
Mạnh Thanh Thanh nghe vậy sốt ruột nói: “Vậy giám đốc Đồng mau về nhà đi, nếu bị trộm ghé thăm thì không tốt đâu!”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Tôi về xem một chút, nhờ mọi người trông chừng tiệm cơm nhé.”
Mạnh Thanh Thanh: “Bây giờ sắp qua giờ ăn trưa rồi, giám đốc Đồng yên tâm đi đi.”
Đồng Tuyết Lục mặc áo khoác ra khỏi tiệm cơm, quay đầu đi về phía khu tập thể tổng cục hậu cần.
Nhưng đi được nửa đường, đột nhiên cô bình tĩnh lại.
Với tính cách của Đồng Chân Chân, chắc chắn sẽ không nói cho cô biết chân tướng, ngược lại cô còn không thể giải thích rõ vì sao mình lại biết chuyện Ôn Như Quy tự sát, nếu làm không khéo sẽ để lộ luôn chuyện mình xuyên sách
Hơn nữa, kể từ khi cô xuyên sách, cốt truyện trong cuốn sách đã hoàn toàn bị xáo trộn.
Đồng Chân Chân thật sự không thuận buồm xuôi gió, cô ta và Phương Văn Viễn cũng không ở bên nhau, mà bọn họ lại có thể nhận lại ông nội - Tư lệnh Tiêu này.
Đến lượt Ôn Như Quy, dựa vào cái gì chắc chắn số phận anh vẫn đi theo cốt truyện trong sách.
Tuy rằng tính cách Ôn Như Quy hơi hướng nội một chút, nhưng tính cách anh rất kiên định, cô không nghĩ ra tại sao anh lại tự sát.
Cho dù thật sự có một ngày anh sụp đổ, chỉ cần có cô ở bên cạnh anh, nhất định sẽ không để cho anh đi tới bước đường cùng.
Nghĩ thông suốt điều này, Đồng Tuyết Lục thở ra một hơi.
Vân Chi
Quan tâm nhiều ắt sẽ loạn thiếu chút nữa cô đã tin lời Đồng Chân Chân nói.
Nếu cô thực sự chạy tới tìm Đồng Chân Chân, lúc đó mới thật sự xảy ra chuyện.
Cho nên nói như vậy, Đồng Chân Chân nhờ Phương Tĩnh Viện truyền những lời kia, chưa chắc đã không có ý muốn thăm dò.
Dù sao tính cách của cô và nguyên chủ trong sách chênh lệch rất lớn, Đồng Chân Chân thật sự nghi ngờ cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà nếu đã ra ngoài, cô cũng không muốn vội vàng trở về tiệm cơm.
Đông Tuyết Lục rẽ một hướng khác, đi về phía cửa hàng bách hóa.
Lần đính hôn này Ôn Như Quy tặng cho cô một chiếc đồng hồ và nhẫn, cô cũng muốn mua gì đó tặng anh.
Nhưng mà thời đại này thực sự quá thiếu thốn vật chất, có tiền cũng không có chỗ để xài.
Cô đi dạo một vòng trong cửa hàng bách hóa, không thấy thứ mình muốn mua, cuối cùng đến quầy hàng hóa nhập khẩu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-432-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-ba-muoi-hai.html.]
Tuy rằng lúc này kinh tế phát triển không tốt, nhưng vẫn có xuất nhập khẩu, chỉ là không thể sánh được so với sau này, hơn nữa còn có rất nhiều hạn chế.
Quầy hàng hóa nhập khẩu bán không nhiều thứ, có đồng hồ đeo tay, đồng hồ báo thức, còn có những mặt hàng nhỏ khác, bởi vì mua hàng nhập khẩu cần phiếu ngoại tệ, trong tay rất nhiều người không có phiếu ngoại tệ, cho nên căn bản là không có người đến quầy này.
Đồng Tuyết Lục nhìn lướt qua quầy nói: “Làm phiền lấy đồng hồ báo thức và d.a.o quân dụng Thụy Sĩ kia ra cho tôi xem một chút.”
Nhân viên bán hàng lấy đồ ra.
Cùng với sự phát triển của khoa học công nghệ là sự ra đời càng ngày càng nhiều đồ dùng điện tử và sản phẩm trí tuệ nhân tạo, những món đồ như d.a.o quân dụng Thụy Sĩ này dần dần bị loại bỏ.
Nhưng từ giờ đến mười năm sau d.a.o quân dụng Thụy Sĩ vẫn rất thực dụng.
Một con d.a.o quân dụng Thụy Sĩ gồm có kéo, d.a.o phẳng, tuốc nơ vít, móc đa năng và đầu mở lon, rất thuận tiện.
Đồng Tuyết Lục hỏi giá cả, sau đó mua hai con d.a.o quân dụng Thụy Sĩ và hai cái đồng hồ báo thức, dùng hết toàn bộ phiếu ngoại tệ mang theo trên người.
Đi ra khỏi cửa hàng bách hóa, cô nghĩ không bằng hôm nay đưa luôn cho Ôn Như Quy, ai ngờ vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy hai người đang đi về phía cô.
Lông mày cô lập tức nhíu lại.
Hai người đi về phía cô, một người là Cố Dĩ Lam, mẹ của Tiểu Cửu,người còn lại là người cô vừa muốn đi gặp hôm nay - Đồng Chân Chân.
Chỉ là tại sao hai người này lại đi cùng với nhau?
Hơn một tháng nay cô vẫn muốn tìm Tô Việt Thâm, nhưng mỗi lần đều không gặp được, thậm chí hơn một tháng nay Tô Việt Thâm còn không ở Kinh Thị.
Mấy ngày trước cô đính hôn cũng không tới, nhưng cô không ngờ Đồng Chân Chân ra tay nhanh như vậy, vậy mà đã vươn tới trên người Cố Dĩ Lam rồi.
Cô đang nghĩ có nên trực tiếp đối mặt với Đồng Chân Chân hay không, thì cô ta và Cố Dĩ Lam đã nhìn thấy cô.
Đồng Chân Chân nắm tay Cố Dĩ Lam đi tới: “Chị Tuyết Lục, chị cũng đến cửa hàng bách hóa mua đồ sao?”
Nghe thấy cách xưng hô của cô ta, trên mặt cố Dĩ Lam lộ ra vẻ khiếp sợ: “Chân Chân, em và đồng chí Đồng quen biết nhau sao? Tại sao chị chưa từng nghe emnói qua vậy? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hai người đều mang họ Đồng, không phải các em là họ hàng đấy chứ?”
Đồng Tuyết Lục yên lặng nhướng mày.
Tuy rằng cô từng cứu mạng Tiểu Cửu, nhưng quan hệ giữa cô và Cố Dĩ Lam vẫn rất bình thường, không tốt cũng không xấu.
Nhưng theo cách xưng hô vừa rồi của cô ta có thể thấy được, cảm tình của cô ta và Đồng Chân Chân rất tốt.
Đồng Chân Chân cười nói: “Nếu tính trên phương diện huyết thống mà nói thì chúng em không có quan hệ gì, nhưng em và chị Tuyết Lục hết sức có duyên, chuyện này còn phải kể bắt đầu từ khi chúng em còn bé..."
Sau đó cô ta kể cho Cố Dĩ Lam nghe chuyện khi còn bé hai người bị kẻ xấu bắt cóc, sau đó bị nhân viên cục công an đưa về lầm gia đình, nhưng tuyệt đối không nhắc tới chuyện cô đưa cô ta vào nông trường.
Cố Dĩ Lam nghe xong thì giật mình: “Không ngờ hai người lại có duyên như vậy, đồng chí Đông là ân nhân của con trai chị, nói thế giới này nhỏ cũng không sai đâu.”
Đồng Chân Chân cười gật đầu: “Đúng vậy, thế giới này thật nhỏ, chị Tuyết Lục, chị nói có đúng không?”