Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 430: Ly trà xanh thứ bốn trăm ba mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-09 16:18:46
Lượt xem: 69
Giờ khắc này, Tư lệnh Tiêu chỉ ước mình chưa bao giờ trở về.
Thật quá xấu hổ rồi.
Ông ấy đặt cây chổi về chỗ cũ, đồ đạc cũng không cầm trực tiếp chạy sang nhà họ Ngụy, nhưng vừa đi đến cửa đã trông thấy Tư lệnh Ôn đi tới.
Ánh mắt Tư lệnh Ôn nhìn tới nhìn lui trên mặt ông ấy: “Sao mặt già của ông lại đỏ như đ.í.t khỉ vậy? Có phải do sức khoẻ không tốt, xảy ra vấn đề gì không?”
Tư lệnh Tiêu trừng mắt: “Có ông mới xảy ra vấn đề! Tôi vừa tập thể dục trong sân, cơ thể của tôi khỏe mạnh hơn ông rất nhiều đó!”
Tư lệnh Ôn hừ một tiếng, định vòng qua người tư lệnh Tiêu để vào phòng, ai ngờ lại bị đối phương vội vàng ngăn cản.
“Lão già bảo thủ này ông muốn làm gì vậy? Tránh ra, tôi phải vào xem Như Quy đã tỉnh lại chưa?”
Tư lệnh Tiêu không tránh ra: “Hồi nãy tôi vừa vào xem rồi, cậu ta vẫn chưa tỉnh, ông về trước đi, đợi mai thằng nhóc thúi kia tỉnh lại sẽ tự mình về!”
Tư lệnh Ôn hừ lên một tiếng: “Sau này Như Quy sẽ trở thành cháu rể ông, sao ông còn thằng nhóc thúi này thằng nhóc thúi nọ thế?”
Vân Chi
Tư lệnh Tiêu cũng hừ một tiếng: “Tôi là trưởng bối của cậu ta, tôi thích gọi thế nào thì gọi thế đấy!”
Tư lệnh Ôn tức giận đến mức râu mép run lên, ông chính là kiểu người điển hình cháu tôi tôi có thể mắng còn người khác thì không thể, Tư lệnh Ôn cũng hừ một tiếng rồi đẩy đối phương ra, muốn tiếp tục đi vào phòng.
Tư lệnh Tiêu chặn kín ở cửa: “Không phải đã nói với ông Như Quy sẽ về sau à? Sao ông lại vào?”
Tư lệnh Ôn quan sát đối phương: “Lão già cứng nhắc, ông rất không bình thường, tôi vào trong thì có chuyện gì? Không tìm Như Quy, chẳng lẽ tôi không thể tìm Tuyết Lục sao?”
Mặt Tư lệnh Tiêu càng đỏ hơn: “Không thể!”
Vốn dĩ Tư Lệnh Ôn định mắng lại, nhưng đột nhiên một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, ông ấy nhớ đến lần đầu tiên Đồng Tuyết Lục tới nhà chơi cũng đã náo loạn khiến ông hiểu lầm, chẳng lẽ lần này lão già cứng nhắc cũng đang hiểu lầm?
Bất kể có phải là hiểu lầm hay không, thì bình thường hai đứa nhỏ không có nhiều cơ hội ở cùng một chỗ, hiện tại vẫn không nên quấy rầy bọn chúng thì tốt hơn.
Lỗ tai Tư lệnh Ôn ửng đỏ, hừ một tiếng: “Không vào thì không vào, ông nói với Tuyết Lục một tiếng tôi về nhà đây!”
Tư lệnh Tiêu giật mình, không nghĩ đến hôm nay Tư lệnh Ôn lại dễ nói chuyện như vậy.
Không đúng, tại sao đột nhiên tai ông ta lại đỏ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-430-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-ba-muoi.html.]
Trong đầu Tư lệnh Tiêu chợt lóe, chẳng lẽ...Ông ta đã nghe thấy cái gì đó không nên nghe sao?
Nghĩ đến đây, mặt Tư lệnh Tiêu càng đỏ hơn.
Nếu bây giờ có ai đó đến đây, chắc chắn sẽ thấy khuôn mặt già nua của hai vị Tư lệnh đã đỏ như đ.í.t khỉ.
Trong phòng, hai người Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy đã đại chiến ba hiệp, sau đó Ôn Như Quy lại ngủ thiếp đi.
Đồng Tuyết Lục ra khỏi phòng, miệng vẫn còn đỏ ửng, nhìn thấy trong sân không có ai, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô xoay người qua nhà họ Ngụy cách vách, không ngờ ông Ôn và chú Tông đều đã về nhà, không biết có phải do cô đa nghi hay không, nãy giờ cô luôn cảm thấy vẻ mặt ông nội nhìn cô có chút kỳ quái, hơn nữa còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô suy nghĩ một chút, không nghĩ ra nguyên nhân thì không nghĩ nữa.
Một tiếng sau Ôn Như Quy mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại anh phát hiện miệng mình sưng lên, còn rách da, quần áo nhăn nheo, vừa soi gương, trên cổ cư nhiên còn có thêm hai nốt giống như nốt ban đỏ.
Thứ kia rất giống vết đỏ trên cổ Hoàng Khải Dân lần trước, anh cảm thấy kỳ quái.
Anh bị dị ứng khi uống rượu sao? Nếu là do dị ứng, thì sao có thể gây sưng miệng như vậy?
Ngay lúc anh còn đang suy nghĩ mê mang, Đồng Tuyết Lục đã đẩy cửa vào phòng.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của anh cô đã muốn bật cười, dáng vẻ hiện tại của anh rất giống một chàng trai yếu đuối sau khi uống say bị người ta khinh bạc.
Ôn Như Quy xoa xoa huyệt thái dương nói: “Xin lỗi, anh say rượu mang đến phiền toái cho em rồi.”
Đông Tuyết Lục đưa ly sứ trong tay cho anh: “Anh có biết mình không uống được rượu không?”
Ôn Như Quy nhận lấy uống một ngụm nước, độ ấm của nước rất vừa phải.
Đáy mắt anh tràn đầy dịu dàng: “Biết, trước đây anh đã từng uống rượu, một ly đã say.”
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Một ly đã say, anh còn dám uống rượu giúp em, anh có biết sau khi anh uống rượu say đã làm gì em không?”
Ôn Như Quy trong lòng lập tức căng thẳng, ánh mắt dừng trên cánh môi của cô, phát hiện ra cánh môi cô cũng có chút sưng đỏ: “Anh... Không phải là sau khi say rượu đã đùa giỡn lưu manh với em chứ?”
Đồng Tuyết Lục nghiêm túc gật đầu: “Đâu chỉ là đùa giỡn lưu manh, sau khi anh uống rượu còn trở nên vô cùng hoang dã, đã đè em...”