Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 429: Ly trà xanh thứ bốn trăm hai mươi chín
Cập nhật lúc: 2024-11-09 16:14:50
Lượt xem: 31
Đồng Tuyết Lục rót một ly nước ấm bước vào phòng: “Như Quy, anh thấy thế nào rồi? Có muốn uống một ly nước không?”
Ôn Như Quy nhắm mắt không nhúc nhích, hai gò má đỏ hồng.
Đồng Tuyết Lục đặt ly nước xuống bàn, quay đầu lấy cái khăn ướt lại đây để lau mặt cho anh, ai ngờ chiếc khăn vừa chạm vào mặt, anh đã tỉnh dậy.
Đôi mắt đen ngòm sâu thẳm như hồ nước của Ôn Như Quy nhìn cô chằm chằm, sâu không thấy đáy.
Thấy anh như vậy, Đồng Tuyết Lục ngẩn người: “Anh tỉnh rồi sao?”
Vân Chi
Vừa dứt lời tay cô đột nhiên bị anh dùng sức nắm lấy, ngay sau đó trời đất quay cuồng....
Khi cô mở mắt ra lần nữa, đã thấy bản thân ngã xuống giường rồi.
Ôn Như Quy đè lên người cô, mắt không chớp lấy một cái, nhìn cô đăm đăm, trong mắt hiện lên đầy vẻ ái muội, và cả một chút gì đó không giống bình thường.
“Như Quy?”
Đồng Tuyết Lục nhạy cảm phát hiện ra anh không giống ngày thường, cô nhẹ giọng gọi tên anh một tiếng.
Ôn Như Quy không hé răng, một tay vẫn nắm lấy cổ tay cô.
Đồng Tuyết Lục dùng tay còn lại chọc vào n.g.ự.c anh: “Mau đứng dậy đi, để lát nữa có người nhìn thấy sẽ không tốt đâu.”
Ai ngờ một khắc sau bàn tay còn lại cũng bị giữ chặt, hai tay đồng loạt bị đè lên trên đỉnh đầu.
Ôn Như Quy cường thế bá đạo như vậy, hoàn toàn không giống với chàng trai rụt rè đáng yêu vừa nói tới đã đỏ mặt ngày thường.
Chậc chậc?
Chẳng lẽ sau khi uống rượu sẽ biến thân thành tổng tài bá đạo?
Hay là anh muốn nhập vai?
Tổng tài bá đạo mạnh mẽ áp bức, cô chịu được!
Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Ôn, anh muốn làm gì em vậy? ”
Hai mắt như hồ nước sâu thẳm của Ôn Như Quy híp lại, sau đó cả người anh đột nhiên phủ xuống chiếm lấy cánh môi cô.
“A…”
Đột nhiên không kịp đề phòng bị bịt miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-429-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-hai-muoi-chin.html.]
Nụ hôn này của anh vừa bá đạo vừa tùy ý, mang theo sự phóng khoáng và cường thế chưa từng có, ùn ùn kéo đến.
Đồng Tuyết Lục bị hôn không thở nổi.
Dường như Ôn Như Quy vẫn chưa thỏa mãn, còn cạy cánh môi của cô ra dò xét bên trong.
Công thành đoạt đất.
Từng tấc từng tấc xâm nhập lãnh địa của cô.
Như thể muốn ăn cô vào bụng luôn vậy.
Lần đầu tiên Đồng Tuyết Lục cảm nhận được nụ hôn mưa giông bão của Ôn Như Quy, cả người mê man.
Lúc bình thường cô đều thích trêu chọc Ôn Như Quy, khiến anh đỏ mặt.
Lúc này Ôn Như Quy đá đạo như vậy, lại khiến tim cô đập nhanh hơn.
Hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng dù là Ôn Như Quy nào cô cũng đều thích.
Nhiệt độ trong phòng dần dần nóng lên.
Tư lệnh Tiêu từ nhà họ Ngụy kế bên trở về lấy đồ, thấy cửa phòng Đông Tuyết Lục đóng lại, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không lành.
Ông rón ra rón rén như một tên trộm đi đến cửa phòng, thì nghe thấy tiếng của Đồng Tuyết Lục từ bên trong truyền đến...
“Như Quy anh mau buông em ra, em sắp thở không nổi nữa rồi..."
Sắc mặt tư lệnh Tiêu tái mét.
Sau đó dần chuyển sang dữ tợn.
Tư lệnh Tiêu nghiến răng nghiến lợi.
Tư lệnh Tiêu quay ra ngoài sân tìm một cây chổi, đang chuẩn bị xông vào đánh c.h.ế.t tên lưu manh Như Quy thối tha kia.
Đúng lúc này, trong phòng lại truyền đến một câu.....
"Không được, anh đã nằm ở trên một lúc lâu rồi, lần này thay đổi em nằm trên!”
Sau đó, trong phòng truyền đến tiếng động ầm ầm.
“...”
Mặt già của tư lệnh Tiêu lúc đỏ lúc trắng, vô cùng đặc sắc.