Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 427: Ly trà xanh thứ bốn trăm hai mươi bảy

Cập nhật lúc: 2024-11-09 16:13:04
Lượt xem: 230

 

Đồng Tuyết Lục đang định đi vào phòng bếp tiếp tục nấu ăn, lại bị Phương Tĩnh Viện thần thần bí bí kéo sang một bên.

"Tuyết Lục, Đồng Chân Chân bảo tôi nói với cậu một câu, tôi không biết có nên nói cho cậu hay không?"

Đồng Tuyết Lục nhíu mày: "Cô ta nói gì vậy?”

Phương Tĩnh Viện nói: "Cô ta nói chúc cậu và đồng chí Ôn đầu bạc răng long, cô ta còn nói hai người nhất định có thể đầu bạc răng long.”

Đồng Tuyết Lục nhíu chặt mày lại: "Đây là nguyên văn sao."

Phương Tĩnh Viện gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy, không bỏ sót một chữ nào! Cậu nói xem cô ta đang định làm gì, chẳng lẽ thật sự thật lòng chúc phúc cho cậu sao?”

Đông Chân Chân sẽ thật lòng chúc phúc cho mình?

Trừ khi mặt trời mọc ở đằng tây.

Đồng Tuyết Lục: "Chuyện này cậu không nói cho người khác biết chứ?”

Phương Tĩnh Viện lắc đầu: "Không có, tôi không nói với ai, vốn dĩ tôi cũng không định nói cho cậu biết, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.”

Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt: "Yên tâm, tôi không có việc gì, chuyện này cậu cũng đừng nói với người khác.”

Thật ra cô đã từng nghĩ tới, hôm nay có thể Đồng Chân Chân hoặc là nhà họ Đồng sẽ không mời mà đến, nhưng suy nghĩ lại một chút thì Đồng Chân Chân có khả năng làm chuyện ngu xuẩn như vậy, nhưng Nghiêm Vĩnh An chắc chắn sẽ không.

Chỉ là cô không nghĩ tới Đồng Chân Chân vẫn không nhịn được nhờ người khác chuyển lời cho cô.

Nhưng những gì cô ta nói là có ý gì?

Chúc phúc cho cô và Ôn Như Quy đầu bạc răng long, bọn họ nhất định sẽ đầu bạc răng long?

Trong lòng Đồng Tuyết Lục dâng lên cảm giác bất an không thể hiểu nổi.

Nhìn căn phòng đầy tiếng nói cười, cô áp chế cảm giác ấy xuống, tiếp tục vào phòng bếp hỗ trợ.

Sau nửa giờ, đồ ăn cuối cùng đã chuẩn bị xong.

Tiệc rượu bày ở trong sân, mọi người ngồi đầy ba bàn.

Tương giò, ruột heo già xào lăn, thịt kho tàu, gà om nấm, súp xương củ cải ngô và ba hoặc bốn loại rau xanh.

Mỗi một món ăn đều là Đồng Tuyết Lục tỉ mỉ chế biến, vừa ngồi xuống các loại mùi hương xông vào mũi, làm cho người ta không nhịn được nuốt nước miếng.

Tiêu Vệ Quốc hít sâu một hơi nói: "Trách không được ông hai luôn nói đồ ăn Tuyết Lục nấu rất ngon, chỉ ngửi mùi vị này liền biết khẳng định sẽ rất ngon!"

Tư lệnh Tiêu kiêu ngạo nói: "Đương nhiên, cháu tưởng rằng bác hồ đồ như cháu sao? Cháu gái bác nấu ăn, cả Hoa Hạ này không có mấy người có thể so sánh được với nó!”

Khóe miệng Đồng Tuyết Lục co giật một cái: Ông nội, khiêm tốn một chút, không cần như vậy đâu.

Bình thường ông Ôn thích nhất là đối nghịch với tư lệnh Tiêu, nhưng lúc này nghe đối phương nói như vậy lại gật đầu liên tục: "Lời này của lão Tiêu thật sự không sai, tôi sống hơn nửa đời người rồi, chỉ có Tuyết Lục là nấu cơm hợp khẩu vị của tôi nhất!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-427-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-hai-muoi-bay.html.]

Đồng Miên Miên ngồi bên bàn khác nghe thấy như vậy, cảm thán với Tiểu Cửu: "Chị sống ở trên đời này gần bốn năm rồi, chị cảm thấy đồ ăn của chị gái chị nấu là ngon nhất.”

Theo Tiểu Cửu gật đầu như gà con mổ gạo: "Em sống hơn năm năm rồi, em cũng cảm thấy đồ ăn chị gái chị nấu là ngon nhất! ”

“Ha ha ha ——"

Mọi người nghe thấy hai bánh bao nhỏ nói thế, đều không nhịn được cười thành tiếng.

Bầu không khí vui vẻ tràn ngập khắp sân.

Đột nhiên ánh mắt của tư lệnh Tiêu sắc như đao b.ắ.n về phía Ôn Như Quy: "Như Quy, cậu nhớ kỹ cho tôi, sau này nếu cậu dám ức h.i.ế.p Tuyết Lục, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu!”

Ôn Như Quy chưa kịp trả lời lại, ông Ôn đã nói: "Không cần lão Tiêu ông, tôi sẽ là người đầu tiên cắt đứt chân nó!”

Ôn Như Quy: "..." Thật đáng sợ.

Mọi người nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Ôn Như Quy, lần thứ hai không nhịn được mà bật cười.

Sau khi dạy bảo một tràng, cuối cùng bữa tiệc cũng bắt đầu.

Đồng Gia Tín cố ý không ăn cơm sáng, chỉ vì ăn bữa tiệc rượu buổi trưa này, bây giờ đã đói bụng đến mức hai mắt choáng váng rồi.

Vừa nghe thấy có thể động đũa, cậu ta lập tức cầm đũa lên gắp cho mình một miếng móng heo thật lớn, bắt đầu gặp từng miếng.

Vân Chi

Ngon quá!

Đời này cậu chưa từng được ăn cái móng giò heo nào ngon như vậy!

Tương giò vẫn giữ màu sắc đỏ hồng, lớp da bên ngoài được hầm đến mềm mịn, cắn một miếng, miệng sẽ đầy mùi thịt đậm đà.

Ruột heo già xào lăn thì cay cay thơm thơm, ruột heo không chứa một chút mùi lạ nào, càng nhai càng thơm. Còn món thịt kho tàu được hầm đến óng ánh, cho vào miệng liền tan, quả đúng là mỹ vị không còn gì để bắt bẻ.

Thịt gà om nấm thì non mềm đàn hồi. Súp xương củ cải ngô hương vị đậm đà, cải xanh giòn rụm, ăn một lần liền nghiện mất.

Cuối cùng hai anh em Tiêu Vệ Quốc đã hiểu vì sao ông hai của bọn họ luôn nghĩ trăm phương nghìn kế để chuyển từ Tây Bắc về Kinh Thị, chỉ cần nghĩ đến khả năng nấu ăn của em họ thôi, ngay cả bọn họ cũng muốn chuyển về Kinh Thị rồi.

Hai người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân đều vừa ăn vừa cảm thán Ôn Như Quy thật sự có phúc khí.

Tuy vợ/ bạn gái của bọn họ cũng rất tốt, nhưng về khoản nấu nướng lại không thể so được với Đồng Tuyết Lục.

Chỉ cần mỗi điểm này thôi, bọn họ lại thua nữa rồi.

Phác Kiến Nghĩa cũng không chịu được cảm thấy hâm mộ. Anh ta muốn theo đuổi đồng chí Tiêu Uẩn Thi nhưng đến bây giờ cả ngày sinh của người ta vẫn chưa biết.

Nhớ trước đây anh ta còn cho rằng Ôn Như Quy sẽ là cẩu độc thân cả đời, không ngờ cậu ta lại đính hôn trước cả mình.

Có khi nào Ôn Như Quy kết hôn được hai năm, anh ta vẫn chưa theo đuổi được đồng chí Tiêu Uẩn Thi không nhỉ?

Trong lòng Phác Kiến Nghĩa dâng lên cảm giác đầy nguy cơ.

 

Loading...