Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 426: Ly trà xanh thứ bốn trăm hai mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-09 16:12:50
Lượt xem: 127
Ngày hôm sau, sáng sớm mọi người đã đến nhà họ Đồng giúp đỡ.
Đồng Tuyết Lục không lựa chọn bày tiệc rượu ở tiệm cơm, bởi vì như vậy quá khoa trương.
Trong giai đoạn này kết hôn bày rượu đều làm ở nhà, gần như không ai đến khách sạn, s.ú.n.g b.ắ.n chim đầu đàn, vào thời điểm nhạy cảm này, cô chỉ có thể khiêm tốn theo.
Còn việc lựa chọn tổ chức ở nhà họ Đồng, là vì sân nhà họ Đồng khá lớn, huống chi việc chọn nơi này làm nơi tổ chức, là do nhà họ Ôn nói.
Nếu đổi lại là người bình thường có lẽ sẽ để ý việc bày rượu đính hôn ở nhà gái, nhưng đối với quyết định này nhà họ Ôn không có bất kỳ ý kiến gì.
Bởi vì tiệm cơm không thể đóng cửa, cho nên sau khi mấy người trong tiệm cơm thương lượng, quyết định để bếp trưởng Mạnh tới hỗ trợ nấu ăn, đồng thời còn đưa một cái máy phát thanh tới.
Cái máy phát thanh này là do mấy người trong tiệm cơm gom góp tiền và cùng nhau mua về.
Một cái phát thanh có giá khoảng bốn mươi năm mươi tệ, nhưng bởi vì bây giờ mới chỉ là đính hôn, dựa theo phong tục thời này, thật ra đa số tiệc đính hôn đều bị lược bỏ, cho nên món quà ấy cũng không tính quá kém.
Đông Tuyết Lục cười nhận lấy quà mừng, sau đó dẫn đoàn người bếp trưởng Mạnh đi phòng bếp nấu cơm.
Ôn Như Quy ở bên ngoài tiếp khách, miệng cười đến nỗi sắp cứng đờ.
Thấy bên ngoài không còn ai tới, anh cầm ca tráng men của Đồng Tuyết Lục đi rót một chén nước, rồi bỏ thêm chút đường đỏ vào, sau đó bưng vào phòng bếp cho Đồng Tuyết Lục.
Chị dâu cả của Đồng Tuyết Lục nhìn thấy anh tới, không nhịn được trêu ghẹo: "Ôi chao, không ngờ rằng chú rể mới lại biết săn sóc cô dâu như vậy, sau này Tuyết Lục nhà ta có phúc rồi!”
Chị dâu ba cười gật đầu: "Còn không phải sao, em với anh họ Tuyết Lục kết hôn nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua anh ta rót cho em một ly nướ nào!”
Vành tai Ôn Như Quy đỏ lên từng chút từng chút một, nhưng đôi mắt nhìn Đông Tuyết Lục lại dịu dàng tình cảm.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục nhận lấy ca tráng men uống một ngụm, nước không lạnh không nóng, âm ấm vừa phải.
Khóe miệng của cô không nhịn được cong lên.
Mọi người nhìn dáng vẻ ngọt ngọt ngào nhào của hai vợ chồng son, đều bị nhét đầy miệng cơm chó.
Tiệc rượu đính hôn lần này, ngoại trừ mấy nhà thường hay qua lại, còn có một vị khách không mời mà tới.
Người này chính là Tiêu Thừa Bình đã lâu không gặp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-426-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-hai-muoi-sau.html.]
Tiêu Thừa Bình được điều về từ quân đội Tân Cương, sau đó làm bộ đội đóng quân ở Kinh Thị.
Trước đây anh ta có tình ý với Đồng Tuyết Lục, chẳng qua bởi vì khi còn bé thường xuyên chơi đùa với nhau, cho nên có ấn tượng đặc biệt sâu sắc về cô, sau đó bận rộn công việc trong quân đội, rất nhanh anh ta đã quên mất đối phương.
Khoảng thời gian trước nghe em họ nói Đồng Tuyết Lục đã có bạn trai, ngoại trừ thở dài một cái ra, anh ta còn biết làm sao nữa?
Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất sợ gì không có vợ?
Không thể làm người yêu, vẫn còn có thể làm bạn bè mà, Đồng Tuyết Lục nấu ăn ngon như vậy, anh ta đơn phương tuyên bố bọn họ chính là bạn tốt!
Thấy Tiêu Thừa Bình xách hai cân móng heo và hai lon sữa mạch nha tới cửa, Đồng Tuyết Lục giật mình một chút, vô thức hỏi: "Mẹ anh có biết anh tới chỗ tôi không?”
Tiêu Thừa Bình gãi gãi đầu: "Bà ấy biết, chuyện trước đây mẹ tôi từng làm, cho tôi xin lỗi thay bà ấy, huống chi hiện giờ cô đã đính hôn rồi, bà ấy sẽ không nói lời khó nghe nữa đâu.”
Sau khi nhìn Đồng Tuyết Lục từng bước từng bước bò lên trên, mẹ Tiêu đã bắt đầu hối hận, đương nhiên không phải bà hối hận việc mình ngăn cản con trai tiếp cận cô, bà vẫn một lòng cảm thấy tính cách của Đồng Tuyết Lục không thích hợp với con trai mình.
Bà hối hận vì mình "Mắt chó nhìn người thấp", dùng phương thức hùng hổ bức người tìm tới cửa, nói cho cùng chẳng qua cũng là do trước đây bà ta nhìn thấy Đồng Tuyết Lục không cha không mẹ mới dám làm vậy thôi.
Sau này càng nghĩ bà ta càng cảm thấy mất mặt, cũng không dám xuất hiện trước mặt Đông Tuyết Lục nữa.
"Vào đi."
Dù sao người ta cũng đã đến cửa, Đông Tuyết Lục không thể đuổi đối phương ra ngoài, huống chi trước đây người bị vả mặt là mẹ Tiêu, cô không tức giận chút nào.
Tiêu Thừa Bình vừa vào cửa đã đối mặt với Phương Tĩnh Viện, đang đi ra từ trong phòng.
Hai mắt Phương Tĩnh Viện trợn trừng: "Sao anh lại ở đây?”
Tiêu Thừa Bình nhìn cô ấy: "Vậy sao cô lại ở đây? ”
Vẻ mặt Phương Tĩnh Viện kiêu ngạo nói: "Tôi và Tuyết Lục là bạn thân, cô ấy đính hôn nhất định tôi phải tới rồi, tôi nhớ rõ khi còn bé anh thường xuyên bắt nạt Tuyết Lục, còn bắt nạt cô ấy đến mức phát khóc, sao anh còn mặt mũi đến đây?”
Tiêu Thừa Bình: "Khi còn bé, không phải cô cũng đấu đá với Tuyết Lục như gà chọi sao? Cô có mặt mũi đến đây, tại sao tôi không thể đến.”
Đông Tuyết Lục liếc mắt: "Hai người đều không cần tranh cãi nữa, khi còn bé hai người đều bắt nạt tôi.”
Phương Tĩnh Viện: "..."
Tiêu Thừa Bình: "..."