Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 421: Ly trà xanh thứ bốn trăm hai mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:23:54
Lượt xem: 187
Bánh Trung Thu đã được bảy, tám tháng tuổi, từ một con ch.ó con đã phát triển thành một con ch.ó lớn hiên ngang oai hùng, cùng với sự xuất hiện của mùa xuân, Bánh Trung Thu nghênh đón kỳ động dục đầu tiên của đời mình.
Đông Tuyết Lục vừa vào nhà liền nhìn thấy Bánh Trung Thu đang ôm bắp chân Đồng Gia Tín làm động tác không thể miêu tả được.
Đồng Gia Tín mang vẻ mặt ngây thơ, nhìn thấy cô về thì cười nói: "Chị, chị xem Bánh Trung Thu đáng yêu không này, nó cứ ôm lấy chân em nhích tới nhích lui.”
Đồng Miên Miên ở bên cạnh mở to mắt ra nhìn, vẻ mặt ngây thơ tò mò.
Đồng Tuyết Lục: "..."
Nhìn tình huống trước mắt, khóe miệng Đồng Tuyết Lục giật giật, cô cũng không thể trách Bánh Trung Thu quá dung tục bỉ ổi được, dù sao đây cũng là phản ứng sinh lý bình thường của nó.
Chỉ là để mặc cho Bánh Trung Thu tiếp tục như vậy cũng không tốt lắm, cho nên sau khi cân nhắc, cô quyết định biến Bánh Trung Thu thành một con cẩu thái giám.
Trong bữa ăn tối hôm đó, cô đã thông báo quyết định của mình: "Chị định vài ngày nữa sẽ tìm người làm phẫu thuật triệt sản cho Bánh Trung Thu."
Đông Miên Miên chớp chớp mắt, vẻ mặt tò mò hỏi:
"Chị, triệt sản là gì ạ?”
Là cắt bỏ hai quả trứng nhỏ.
Nhưng những lời như vậy không thể nói trực tiếp với bọn trẻ.
Đông Tuyết Lục ho khan một tiếng, nói: "Bánh Trung Thu đã lớn thành chó trưởng thành rồi, để nó không thể ra ngoài làm loạn, quan hệ bừa bãi với mấy chú chó khác, cho nên chị quyết định để cả đời này, nó sẽ không thể làm cha."
Lời này vừa nói ra, ba anh em nhà họ Đồng đã chấn động tại chỗ.
Đặc biệt là Đồng Gia Tín, cậu ta nhanh nhen nhảy lên che chở Bánh Trung Thu: "Chị ơi, như vậy không phải Bánh Trung Thu sẽ rất đáng thương sao? Con người có con cái, tại sao Bánh Trung Thu không thể có con?”
Đồng Tuyết Lục: "..."
Bánh Trung Thu giống như cũng cảm nhận được nguy hiểm, bình thường dính Đông Tuyết Lục rất chặt, nhưng mà lúc này lại chạy thật xa, rụt mình vào trong n.g.ự.c Đông Gia Tín không dám đi ra.
Đông Gia Tín: "Chị, có thể đừng làm triệt sản Bánh Trung Thu được không, cho dù muốn làm thì ít nhất cũng nên để cho nó được làm cha một lần rồi mới tiến hành phẫu thuật.”
Đồng Miên Miên ở một bên gật đầu như gà mổ thóc:
"Chị ơi năn nỉ chị đó, Bánh Trung Thu rất đáng thương.”
Đồng Tuyết Lục: "..."
Đúng lúc này nhà họ Ngụy cách vách cầm rau củ tới, thì nghe Đồng Tuyết Lục nói thế, cũng bước tới giúp đỡ xin tha.
Ngụy Châu Châu nói: "Chị Tuyết Lục, chị cho Bánh Trung Thu làm cha đi, chờ Bánh Trung Thu có con, nhà chúng em sẽ nuôi con giúp nó.”
Nhà họ Ngụy đã hâm mộ chú chó nhà họ Đông từ lâu, chỉ là mãi không tìm được chó nhà ai sinh con, cho nên mới không nuôi.
Bởi vì tất cả mọi người đều giúp Bánh Trung Thu cầu xin, Đông Tuyết Lục cuối cùng đành phải đồng ý để Bánh Trung Thu để lại nòi giống, sau này mới làm triệt sản.
Vì vậy, hai quả trứng nhỏ của Bánh Trung Thu tạm thời được giữ lại.
***
Đồng Chân Chân muốn Bộ trưởng Nghiêm nhanh chóng ly hôn với vợ, nhưng chuyện này lại gặp phải biến cố.
Đỗ Mai, vợ của bộ trưởng Nghiêm, đột nhiên ngã bệnh.
Ban đầu bà ta chỉ bị nôn mửa rồi tiêu chảy, sau đó thỉnh thoảng lại ngất xỉu bất ngờ, cả người nhanh chóng gầy đi, đến bệnh viện kiểm tra nhiều lần, nhưng bác sĩ không thể kiểm tra ra nguyên nhân bệnh tình.
Trước khi Đỗ Mai bị bệnh đã từng làm việc trong hội phụ nữ, sau khi bị bệnh cả người ốm yếu, đương nhiên không có biện pháp tiếp tục đi làm.
Vân Chi
Ngắn hạn không đi làm còn được, nếu nghỉ phép dài hạn chắc chắn là không được, Đỗ Mai được chồng thuyết phục, bán vị trí công việc đi.
Người mua công việc của bà ta không phải là ai khác, chính là nhà ông ngoại của Tiểu Cửu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-421-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-hai-muoi-mot.html.]
Nhà họ Cố mua công việc này vốn dĩ muốn để lại cho con dâu thứ hai đi làm, ai ngờ con dâu thứ hai lại mang thai, con dâu lớn cũng đã có công việc của riêng mình, cuối cùng công việc này liền rơi xuống người Cố Dĩ Lam.
Bởi vì Đỗ Mai thường xuyên nôn mửa và tiêu chảy cho nên bị thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, cả người gầy đến mức hai gò má lõm vào, sắc mặt vàng vọt, nhìn hết sức khó coi.
Nhưng bộ trưởng Nghiêm lại tỏ ra không hề ghét bỏ chút nào, không chỉ tự mình chăm sóc, thậm chí còn thường xuyên dẫn bà ta ra ngoài tản bộ, ngắm cảnh.
Mỗi lần ngắm cảnh trở về sắc mặt Đỗ Mai đều tốt hơn một chút, vì thế chỉ cần rảnh rỗi Bộ trưởng Nghiêm đều sẽ ra ngoài với bà ta, đi leo núi, còn leo lên cả Vạn Lý Trường Thành, chỉ cần Đỗ Mai muốn đi, ông ta đều sẽ đi cùng.
Có đôi khi Đỗ Mai mệt đến mức không đi được, bộ trưởng Nghiêm còn tự mình cõng bà ta đi tiếp.
Nằm bệnh lâu ngày không có con hiếu thảo, nhà nghèo lâu ngày không có vợ hiền.
Nhưng bộ trưởng Nghiêm đã dùng hành động chứng minh cho mọi người thấy, nằm bệnh lâu ngày vẫn có chồng tốt, tình cảm gắn bó không rời của bộ trưởng Nghiêm đối với vợ khiến rất nhiều người xúc động.
Mọi người đều cảm động trước sự chung tình và tình nghĩa của bộ trưởng Nghiêm, người thân của Đỗ Mai, ai nấy đều cảm thán Đỗ Mai tốt số, có thể gặp được một người chồng hoàn hảo như vậy.
Tình yêu khắng khít không rời không bỏ của bộ trưởng Nghiêm đối với vợ mình vô cùng ngọt ngào, thậm chí còn được báo chí đưa tin.
Xưa có Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, ngày nay lại có bộ trưởng Nghiêm và vợ, trong thời gian ngắn cả Kinh Thị đều thảo luận về đề tài này.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ xúc động, ngoại trừ Đồng Chân Chân.
Bởi vì Đỗ Mai bị bệnh, chuyện ly hôn cứ như vậy trì hoãn, thậm chí đã hơn một tháng rồi, cô ta chưa gặp được bộ trưởng Nghiêm.
Nếu không phải trong khoảng thời gian này, cô ta vẫn nhận được đồ ăn vặt do Bộ trưởng Nghiêm gửi đến, thì cô ta đã thật sự nghi ngờ đối phương thay lòng đổi ý rồi.
Đồng Chân Chân sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng không ngừng nguyền rủa Đỗ Mai nhanh chóng c.h.ế.t đi.
Trước đây cô ta chỉ muốn Đỗ Mai và Bộ trưởng Nghiêm ly hôn, nhưng từ khi Đỗ Mai bị bệnh, đột nhiên cô ta cảm thấy Đỗ Mai c.h.ế.t còn tốt hơn ly hôn.
Dù sao ly hôn cũng không tốt cho thanh danh của bộ trưởng Nghiêm, hơn nữa nói thế nào thì bà ta cũng là mẹ ruột của hai đứa con, Đỗ Mai sẽ vĩnh viễn là rào chắn giữa cô ta và Bộ trưởng Nghiêm.
Nhưng nếu Đỗ Mai chết, thì phiền phức ấy cũng sẽ c.h.ế.t theo bà ta.
Hôm nay, lại lần nữa bộ trưởng Nghiêm đi leo núi với Đỗ Mai.
Hai người càng đi càng xa, chung quanh đã không nhìn thấy du khách nào khác.
Đỗ Mai thở hổn hển: "Cha bọn nhỏ à, chúng ta về đi, em thấy hơi mệt mỏi."
Bộ trưởng Nghiêm ngồi xổm xuống trước mặt vợ:
"Để anh cõng em qua bên kia, phía trước có một vách đá rất đẹp, anh muốn đưa em đi xem."
Đỗ Mai cảm động: "Anh đã rất mệt rồi, thôi để em tự đi."
Bộ trưởng Nghiêm cười dịu dàng, nói: "Không sao, em lên đi, thể lực của anh rất tốt."
Mũi Đỗ Mai cay cay, nằm sấp trên lưng chồng:
"Em cảm thấy mình rất hạnh phúc."
Khóe miệng Bộ trưởng Nghiêm nhếch lên: "Chỉ cần em thấy hạnh phúc là được rồi."
Nói xong ông ta cõng vợ đi về phía vách núi.
Qua hơn nửa giờ đồng hồ, hai người đi tới nơi cao nhất trên đỉnh núi.
Phong cảnh của vách đá thật sự đẹp không sao tả hết, làm cho người ta thán phục.
Từ vách đá dựng đứng nhìn xuống, tất cả mọi thứ đều trở nên nhỏ hơn, gió nhẹ thổi tới, làm cho tâm tình người ta cũng theo gió mà từ từ tốt lên.
Đỗ Mai đang định quay người nói chuyện với chồng thì đột nhiên cả người bà ta bị một lực đẩy lao về phía trước.
“A...”
Vách đá dựng đứng xung quanh vang lên một tràng tiếng kêu thê lương.