Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 417: Ly trà xanh thứ bốn trăm mười bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:22:25
Lượt xem: 136
Ngay khi Ôn Như Quy cho rằng mình sẽ nghẹt thở vì tim đập quá nhanh thì Đồng Tuyết Lục vươn tay ra, nhỏ nhẹ nói: “Còn không mau đeo lên cho em?”
Ôn Như Quy sững sờ, ngay sau đó trong lòng như có pháo hoa nở rộ.
Anh căng thăng đứng lên, cầm đồng hồ đeo tay và chiếc nhẫn từ trong hộp ra, sau đó cẩn thận đeo lên cho cô.
Đồng hồ đeo tay rất vừa, làm nổi bật cổ tay trắng nõn của cô.
Trái lại chiếc nhẫn thì hơi lớn.
Ôn Như Quy cũng phát hiện ra: “Chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn năm ấy khi kết hôn ông cố anh đã đeo cho bà cố, sau đó truyền cho bà nội anh, ông nội nói bây giờ muốn truyền lại nó cho em.”
Chà chà, thì ra đây chính là bảo vật gia truyền đó.
Đồng Tuyết Lục nhìn ngọc bích bên trên, thầm nghĩ chắc hẳn giá trị của chiếc nhẫn này không thấp.
Một cơn gió khẽ thổi tới tạo nên từng đợt sóng dập dờn trên mặt hồ, trong đình tràn ngập mùi hoa sơn trà.
Cuối cùng cảnh tượng này cũng khiến cho Đồng Tuyết Lục cảm thấy có chút lãng mạn.
Cô nhìn xung quanh một lượt, thấy bốn phía không có ai, liền to gan tiến tới hôn một cái.
Ngay khi cô đang tiến lại gần Ôn Như Quy, trong rừng trúc đột nhiên vang lên tiếng đàn nhị và tiếng kèn xô-na.
???
Đồng Tuyết Lục chấn động dữ dội: “Đây là tiếng gì thế?”
Ôn Như Quy chỉ về phía rừng trúc, nói: “Là nhạc đệm và lời chúc mừng của ông nội và chú Tông dành cho chúng ta.”
“...”
Đồng Tuyết Lục nhìn sang theo hướng tay anh chỉ, khóe miệng co rút dữ dội.
Cô thấy ông Ôn đang cầm kèn xô-na, vừa thổi vừa lắc lư thân mình. Nếu như ai không biết còn tưởng rằng ông là hoàng tử đang kéo đèn violon nữa.
Kèn xô-na là một tên lưu manh giới âm nhạc, có thể khiến Chopin rơi nước mắt, có thể khiến Beethoven câm nín.
Nghe tiếng ồn bên tai, Đồng Tuyết Lục muốn khóc QAQ.
Màn! Cầu! Hôn! Lãng! Mạn! Của! Cô!!!
**
Đồng Tuyết Lục rất muốn đổi ý, nhưng mà đã không kịp nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-417-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-muoi-bay.html.]
Cố muốn thương lượng về việc đính hôn với Ôn Như Quy, đợi thêm hai nắm nữa rồi mới kết hôn.
Thứ nhất là cô vẫn còn trẻ, thứ hai là cuối năm nay cô phải thi đại học, cô thật sự không muốn vác bụng bầu vào giảng đường đại học.
Cô định sau khi thi lên đại học thì dùng hai năm để hoàn thành nhiệm vụ học tập, sau đó kết hôn và phát triển sự nghiệp.
Còn về phần Ôn Như Quy, chỉ cần cô đồng ý kết hôn với mình, đừng nói chờ hai năm, chờ hai mươi năm anh cũng bằng lòng.
Nhưng mà bởi vì tư lệnh Tiêu không ở Kinh Thị, lễ đính hôn phải chờ đến khi ông ấy về mới tổ chức.
Ngày đính hôn cũng phải chờ tư lệnh Tiêu về rồi thương lượng sau.
Bởi vì hôm nay người của phòng thương nghiệp muốn tới, nên Đồng Tuyết Lục còn phải về đi làm.
Ôn Như Quy đạp xe đưa cô về tiệm cơm.
Đồng Tuyết Lục đi được một lúc, ông Ôn vẫn vô cùng vui sướng: “Tiểu Tông, hôm nay chúng ta phải chúc mừng một phen mới được!”
Chú Tông cũng vui vẻ, mặt đầy sung sướng: “Phải chúc mừng thật lớn. Nhưng mà tư lệnh, Tiểu Cửu và Tiểu Thập vẫn còn nhỏ, chắc là chưa ăn được.”
Ông Ôn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn chú ấy: “Cậu không biết mua một con gà nhà khác về à?”
Chú Tông nhớ ra gà nhà ông Khương bên cạnh có thể ăn được rồi, vì thế gật đầu ra ngoài.
Ông Khương biết Ôn Như Quy cầu hôn thành công, trái lại cũng không keo kiệt một con gà, đồng ý đưa một con gà cho nhà họ Ôn làm quà.
Sau khi nhận được sự đồng ý của đối phương, dưới chân chú Tông như cưỡi gió chạy đến nơi nuôi gà.
Sau khi nhờ Tiểu Vương thịt xong con gà của nhà họ Khương, chú Tông xách gà đi về.
Lúc đi ngang qua luống hoa bỗng nhiên nghe thấy có hai người phụ nữ đang oán trách...
“Không biết ai thất đức như vậy, dám hái sạch hoa sơn trà trong cả khu tập thể này!”
“Hái sạch sành sanh? Không phải chứ?”
“Thế mới nói là thất đức. Tất cả sơn trà đều bị trái trơ trụi, còn nhẵn hơn đầu mấy ông hói nữa!”
“Vậy thì đúng là thất đức thật! Vốn dĩ cuối tuần này tôi đã hẹn người ở đơn vị tới ngắm hoa rồi, bây giờ bị người ta chà đạp như vậy, bảo tôi phải ăn nói làm sao với mọi người đây?”
Vân Chi
“Tức c.h.ế.t tôi rồi. Tôi muốn đi tố cáo, để người gác cổng bắt cái tên trộm hoa đáng c.h.ế.t kia lại!”
Bước chân chú Tông hơi chậm lại, suýt chút nữa tự mình trượt chân té ngã.
Chú ấy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi qua hai người phụ nữ đó, sau khi đi thật xa chú ấy mới chạy như điên.
“Tư lệnh, chuyện chúng ta làm “Hái hoa tặc” sợ là không giấu được nữa rồi!”