Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 416: Ly trà xanh thứ bốn trăm mười sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-09 05:21:58
Lượt xem: 69
Sau khi tan tầm, hai người Hoàng Khải Dân và Chu Diễm mới biết tin Ôn Như Quy xin nghỉ về nhà, bọn họ lập tức tò mò không nhịn được.
Hoàng Khải Dân: “Có muốn đánh cược xem lần này Ôn Như Quy có thể cầu hôn thành công hay không không?”
Nhớ tới lần đánh cược tiêu chảy trước đó, Chu Diễm cẩn thận nói: “Tôi cược cậu ta vẫn sẽ không thành công, người thua phải mời người thắng tới tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.”
Hoàng Khải Dân cười nói: “Được thôi, vậy tôi cược cậu ta sẽ thành công, cậu cứ chuẩn bị mời tôi ăn cơm đi.”
**
Ôn Như Quy về đến nhà, thuật lại cách cầu hôn lãng mạn cho ông nội và chú Tông nghe, sau đó ba người đàn ông của nhà họ Ôn bắt đầu chuẩn bị.
Ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục vẫn đi làm như cũ, khi cô đi mua nguyên liệu nấu an về, đột nhiên trông thấy Ôn Như Quy xuất hiện trước cửa tiệm cơm.
Cô thoáng lấy làm kinh ngạc: “Sao anh lại về thế?”
Tai Ôn Như Quy đỏ lên: “Bây giờ em có rảnh không? Tới nơi này với anh một lát?”
Đồng Tuyết Lục: “Có chuyện gì à?”
Ôn Như Quy gật đầu: “Ừ.”
Nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của anh, trong lòng Đồng Tuyết Lục vô thức nghĩ tới chuyện Đồng Chân Chân.
Cô vội vàng vào trong báo một tiếng với những người khác, sau đó ngồi lên xe đạp của Ôn Như Quy, đi theo anh.
Ôn Như Quy chở cô đạp như bay, “Vèo” một cái, hai người đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Đồng Tuyết Lục phát hiện hướng anh đi không phải khu tập thể gia đình quân nhân: “Anh muốn dẫn em tới đâu vậy?”
Ôn Như Quy l.i.ế.m môi, nói: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Nghe thấy thế, Đồng Tuyết Lục chớp mắt hai cái, trong lòng càng nặng nề hơn.
Phương hướng này là đi tới bệnh viện, chẳng lẽ ông Ôn xảy ra chuyện gì sao?”
Trong lòng Đồng Tuyết Lục có đủ loại suy đoán không hay, ai ngờ cuối cùng Ôn Như Quy không chở cô tới bệnh viện, mà lại chạy tới công viên, nơi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-416-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-muoi-sau.html.]
Đồng Tuyết Lục lại lần nữa ngây ngẩn: “Sao anh lại dẫn em tới đây?’
Thật ra thì khi vừa đến công viên, trong lòng cô đã mơ hồ ý thức được, vừa rồi chắc hẳn mình đã đoán sai rồi, đồng thời cũng có một suy đoán khác.
Ôn Như Quy móc một mảnh vải từ trong túi ra, nói: “Anh muốn che mắt em lại, có được không?”
Đồng Tuyết Lục có cảm giác dở khóc dở cười: “Anh đã chuẩn bị băng vải xong xuôi hết rồi, em còn có thể nói không được hay sao?”
Nói xong cô nhắm mắt lại, lúc này trong lòng đã đoán được Ôn Như Quy muốn làm gì, nhưng mà cô vẫn rất tò mò rốt cuộc thì Ôn Như Quy đã chuẩn bị như thế nào.
Ôn Như Quy nhẹ nhàng lấy mảnh vải bịt mắt cô lại, sau đó hít sâu một hơi, nắm lấy tay cô, dẫn cô đi về phía rừng trúc.
Ở phía tây của công viên có một rừng trúc, rừng trúc xanh thẳm, ở sâu trong rừng trúc có một cái đình, bình thường có rất ít người tới đây.
Ôn Như Quy dẫn cô tới trong đình, sau đó tháo mảnh vải ra nói: “Em có thể mở mắt rồi.”
Lông mi Đồng Tuyết Lục khẽ run lên, rồi từ từ mở mắt ra, sau đó tay lập tức che miệng lại theo bản năng: “Anh lấy đâu ra nhiều hoa thế?”
Lúc này trong đình bày đầy hoa sơn trà màu trắng, màu hồng, màu đỏ thẫm, còn có cả đỏ trắng đan xen, cánh hoa tầng tầng lớp lớp. Biển hoa tươi sáng diễm lệ, suýt chút nữa khiến cô cho rằng mình lạc bước vào thế giới hoa.
Ôn Như Quy móc ra một cái hộp từ trong túi, mở ra trước mặt cô, quỳ một chân xuống: “Anh không biết cách ăn nói, anh chỉ muốn nói với em rằng cho dù thời gian có là bao lâu đi chăng nữa, anh vẫn sẽ vô cùng quý trọng em!”
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục rơi vào thứ trong chiếc hộp trên tay anh. Bên trong ngoài một chiếc nhẫn vàng ra còn có một chiếc đồng hồ đeo tay nhãn hiệu Thượng Hải nữa, giống y như đúc với chiếc trên tay anh, chỉ là nhìn qua có vẻ nhỏ hơn một chút.
Ánh mắt cô dời lên.
Cuối cùng rơi trên gương mặt đỏ đến nỗi gần như nhỏ m.á.u của Ôn Như Quy.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục dâng lên cảm giác ngọt ngào, ngọt ngào từ trước đến nay chưa từng có.
Khuôn mặt của người đàn ông này rất ưa nhìn, mỗi đặc điểm trên người đều khắc sâu trong tâm khảm cô, trở thành hình bóng cô yêu thích.
Khiến cô không nhịn được muốn hôn anh, hôn đến mức môi anh sưng đỏ lên, hôn đến mức anh không thở nổi.
Màn cầu hôn của anh so với đời sau thì không tính là lãng mạn, lời tỏ tình của anh cũng rất đơn giản, nhưng đáng c.h.ế.t ở chỗ nó lại khiến cô động lòng.
Vân Chi
Lúc này tim Ôn Như Quy đập như sấm, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay và sau lưng cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng...