Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 415: Ly trà xanh thứ bốn trăm mười lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:21:23
Lượt xem: 124
Mặt Chu Diễm đầy hạnh phúc quay về căn cứ.
Người trong căn cứ thấy dáng vẻ này của anh ta, không nhịn được hỏi: “Nghiên cứu viên Chu, sao cậu cười vui vẻ thế? Có phải sắp có chuyện tốt gì hay không?”
Chu Diễm nhoẻn miệng cười, nói: “Bị mấy cậu đoán trúng rồi. Tôi đã đính hôn với bạn gái, tháng sáu sang năm sẽ kết hôn!”
Mọi người nghe vậy đều nhao nhao chúc mừng Chu Diễm, Chu Diễm cười tươi đến nỗi miệng sắp ngoác đến tận mang tai.
Sau khi tan làm, anh ta gấp không chờ nổi chạy đến khoe khoang ngay chuyện của mình với hai người Ôn Như Quy và Hoàng Khải Dân.
Hoàng Khải Dân nói: “Chúc mừng cậu nha người anh em. Tôi đã nói cầu hôn theo cách của tôi hữu dụng mà.”
Ôn Như Quy nhìn mặt bàn, không lên tiếng.
Chu Diễm cười lộ ra hàm răng trắng tinh: “Bây giờ trong ba người chúng ta chỉ còn lại một mình Như Quy chưa đính hôn. Như Quy à, cậu phải cố gắng lên đó!”
Ôn Như Quy “ừ” một tiếng, vẻ mặt thờ ơ.
Hoàng Khải Dân: “Cậu vẫn đang nghĩ làm thế nào để cầu hôn bạn gái à? Làm theo cách của tôi đi, nếu hai cân thịt heo mà cô ấy vẫn thấy chưa lãng mạn, vậy thì mua bốn cân, không được nữa thì mua mười cân, như vậy đủ lãng mạn rồi chứ?”
Ôn Như Quy: “...”
Thịt heo và lãng mạn có liên quan với nhau à?
Chu Diễm nói: “Vẫn là người yêu của tôi với Hoàng Khải Dân chất phác, hai cân thịt heo là xong chuyện, bạn gái của Như Quy phiền phức quá.”
Ôn Như Quy vẫn luôn yên lạng, cuối cùng cũng mở miệng: “Đó là bởi vì bạn gái tôi không giống những người khác, cô ấy chính là độc nhất vô nhị, tất nhiên không phải hai cân thịt heo là có thể xong chuyện được.”
“...”
Hai người Hoàng Khải Dân và Chu Diễm bị nhét đầy một miệng cẩu lương, trong lòng cực kỳ ghen ghét.
Lời này cứ như đang nói vợ/ bạn gái của bọn họ rất không đáng giá vậy.
Nhưng mà nghĩ lại một chút thì đúng là có chút mất giá thật, cầu hôn chỉ dùng mỗi hai cân thịt heo.
Đươc rồi, sau này không thể để vợ/ bạn gái tiếp xúc với bạn gái của Ôn Như Quy được. Nếu không một khi có sự so sánh, không thể bảo đảm mấy cô ấy không quậy nháo với mình.
Đột nhiên Hoàng Khải Dân thấy tai Chu Diễm đỏ lên một mảng lớn, trên vành tai còn có một vết sẹo, không khỏi tò mò hỏi: “Chu tiêu chảy, tai cậu sao thế?”
Hô hấp Chu Diễm cứng lại, nói úp úp mở mở: “Không có gì, lúc đi đường vô tình đụng phải vách tường thôi.”
Hoàng Khải Dân nghi ngờ nhìn anh ta: “Dáng vẻ này của cậu có gì đó sai sai, đụng vào vách tường cũng không nên rách thành thế này. Cậu... Không phải cậu bị bạn gái nhéo tai chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-415-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-muoi-lam.html.]
“...”
Mặt Chu Diễm lập tức đỏ bừng lên, cứng cổ nói: “Sao có thể? Ở trước mặt tôi, các cậu không biết bạn gái tôi dịu dàng thùy mị đến mức nào đâu, tôi bảo cô ấy đi hướng đông cô ấy không dám đi hướng tây, tôi kêu cô ấy ngồi xuống cô ấy không dám đứng lên, sao cô ấy dám ra tay với tôi kia chứ?”
Hoàng Khải Dân: “Thật không? Lần tới khi các cậu mở tiệc mừng tôi sẽ hỏi cô ấy, hỏi xem có phải sự thật đúng như lời cậu nói hay không.”
Chu Diễm: “...”
Ôn Như Quy không thèm để ý đến hai người bọn họ, sau khi cơm nước xong thì đi tới phòng làm việc của sở trưởng Tiêu.
Tiêu Bác Thiệm nhìn anh nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, quan tâm hỏi: “Nghe nói dạo gần đây cậu hỏi thăm khắp nơi nên cầu hôn ra sao cho lãng mạn à, có chuyện này không?”
Tai Ôn Như Quy ửng đỏ: “Vâng, bạn gái em muốn có một màn cầu hôn lãng mạn. Em nghĩ mãi mà vẫn không biết làm thế nào mới tính là lãng mạn.”
Tiêu Bác Thiệm nói: “Cậu hỏi nhiều người như vậy, sao lại không đến hỏi tôi?”
Ôn Như Quy ngẩn ra.
Bởi vì Tiêu Bác Thiệm ở trong nước đã nhiều năm, cho nên anh vô thức xếp ông ấy vào bậc trưởng bối trong nước, trước kia các trưởng bối kết hôn đều là do cha mẹ sắp đặt, nhất là vào thời điểm chiến loạn, có khi ngay cả hai cân thịt heo cũng chẳng có.
Vì thế anh chưa từng có suy nghĩ sẽ đi hỏi thầy giáo mình, bây giờ nghĩ lại, là anh sơ xuất rồi.
Tiêu Bác Thiệm đặt bút thép trong tay xuống, nói: “Cậu nói thử cho tôi nghe xem, cậu hỏi nhiều người như thế, bọn họ đã đưa ra được những ý tưởng gì cho cậu?”
Ôn Như Quy nói: “Hoàng Khải Dân nói cầm hai cân thịt heo tới nhà bạn gái, Chu Diễm cũng như thế, còn có người nói dùng bánh kẹo hoặc là lương thực.”
Tóm lại đều là mấy thứ đồ ăn, về cơ bản đều giống nhau.
Tiêu Bác Thiệm lắc đầu: “Giản dị có thừa, nhưng mà hoàn toàn không lãng mạn chút nào. Trước kia khi ở nước ngoài, lúc người ngoại quốc cầu hôn sẽ mua một bó hoa tươi, cầm theo một chiếc nhẫn rồi quỳ một chân xuống cầu hôn. Ở nước ngoài, cầu hôn như thế chính là lãng mạn.”
Thật ra thì năm ấy ông cũng cầu hôn Chung Thư Lan như thế. Nhớ tới chuyện năm đó, khóe miệng ông không nhịn được cong lên.
Mắt Ôn Như Quy tỏa sáng: “Thầy, em muốn xin nghỉ về nhà cầu hôn!”
Vân Chi
Hiếm khi thấy dáng vẻ này của anh, Tiêu Bác Thiệm nói: “Đi đi, lần này nếu còn không thành công, thì cậu cũng đừng quay lại đây!”
Ôn Như Quy gật đầu, xoay người vội vàng trở về phòng làm việc của mình.
Anh lấy một quyển sổ nhỏ trong ngăn kéo ra viết:
Muốn cầu hôn lãng mạn, đầu tiên là phải có hoa, thứ hai là phải có nhẫn, cuối cùng quỳ một chân xuống.
Sau khi ghi chép xong, anh dọn dẹp một chút rồi qua chỗ viện trưởng xin nghỉ, sau đó trở về Kinh Thị ngay trong ngày.