Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 414: Ly trà xanh thứ bốn trăm mười bốn
Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:21:08
Lượt xem: 212
Đây là lần đầu tiên cậu tổ chức sinh nhật. Trong quá khứ khi sống cùng cha mẹ, bọn họ chưa từng tổ chức sinh nhật bao giờ.
Trước kia cậu từng nghe bạn học nói vào ngày sinh nhật cha mẹ sẽ nấu trứng gà đỏ hoặc là mì trường thọ cho bọn họ. Mặc dù ngoài miệng cậu không nói gì, nhưng mà trong lòng rất hâm mộ.
Cậu còn tưởng rằng hôm nay sẽ chẳng có gì xảy ra giống như trước đây, không ngờ mọi người lại cho cậu một niềm vui bất ngờ lớn như thế.
Đồng Gia Minh từ từ nhai thịt thái sợi, khóe miệng nhếch lên từng chút từng chút một.
Mấy đứa nhỏ khác cơm nước xong đã vội vàng đi lấy bánh đường rỗng ruột ăn rồi.
Bánh đường rỗng ruột không có nhân ở giữa, cắn hai miếng ở hai đầu bánh, sau đó đặt lên mắt như ống nhòm, nhìn đối phương xuyên qua cái lỗ, chơi vui đến mức quên cả trời quên đất.
Chơi đã rồi lại ăn hết từng miếng từng miếng bánh đường. Bánh đường rỗng ruột vừa thơm ngon vừa giòn rụm, ăn rất dễ nghiện.
Sau khi dọn dẹp chén đũa xong, Đồng Tuyết Lục cầm một cái túi đeo quân đội mới tinh tới: “Đây là quà sinh nhật dành cho em.”
Tim Đồng Gia Minh đập rộn lên, nhìn túi xách quân đội trong tay, không thể tin nói: “Cái này cho em thật ạ?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Những người khác cũng có quà cho em đấy, mau đi nhận đi.”
Khóe mắt Đồng Gia Minh lại lần nữa cay cay: “Cảm ơn chị.”
Nhà họ Ngụy tặng Đồng Gia Minh một bộ quần áo mới do Thẩm Uyển Dung tự may, hai anh em Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên chia ra tặng mấy món đồ chơi và kẹo ngọt.
Còn tư lệnh Tiêu, mấy hôm trước ông đã gửi một cái bình nước quân dụng về tặng trước rồi.
Trong tay Đồng Gia Minh bị nhét đầy đồ, trong lòng cũng được lấp đầy.
Đồng Gia Tín hâm mộ nhìn anh hai, trong lòng nghĩ chờ đến sinh nhật cậu không biết có được bất ngờ như vậy không nhỉ?
**
Lúc nay ở trong một căn nhà trệt, Đồng Chân Chân và bộ trưởng Nghiêm – Nghiêm Vĩnh An đang nói chuyện.
Đồng Chân Chân nhíu mày nói: “Bộ trưởng Nghiêm, tên họ Hướng kia có chuyện gì vậy? Không phải anh kêu anh ta tiếp cận Phương Tĩnh Viện hay sao? Sao em nghe nói bọn họ chia tay rồi?”
Vẻ mặt Nghiêm Vĩnh An đen lại: “Thành sự thì ít bại sự có thừa, đừng nhắc tới cậu ta nữa! Cô có chắc chắn cái người tên Đồng Tuyết Lục cũng có năng lực đoán trước tương lai không?”
Đồng Chân Chân gật đầu: “Chắc chắn. Nếu anh không tin thì có thể hỏi thăm người trong khu tập thể tổng cục hậu cần và đoàn văn công. Trước kia tính cách cô ta rất ngang ngược ương ngạnh, làm gì cũng không xong, tóm lại là hoàn toàn khác so với bây giờ.”
Nghiêm Vĩnh An châm một điếu t.h.u.ố.c lá Hồng Tháp Sơn, hút một hơi rồi từ từ nhả khói ra: “Trước kia cô ta biết nấu ăn không?”
Trước kiaông ta đã từng cho người nghe ngóng, cũng bởi vì đã nghe ngóng rồi mới cảm thấy rất hóc búa, không thể tưởng tượng nổi.
Đồng Chân Chân lắc đầu, bĩu môi nói: “Cô ta thì nấu cơm nỗi gì? Ngay cả phòng bếp cô ta còn chưa từng bước vào. Em nghi ngờ cô ta bị yêu ma quỷ quái gì đó bám vào người!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-414-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-muoi-bon.html.]
Ban đầu cô ta nghi ngờ Đồng Tuyết Lục cũng sống lại giống mình, nhưng mà tính cách của Đồng Tuyết Lục hoàn toàn khác với kiếp trước, hơn nữa tài nấu ăn còn tuyệt như vậy. Thế nên cô ta đã loại bỏ suy đoán này.
Sau đó cô ta nghĩ tới việc linh hồn mình có thể quay về, vậy linh hồn của Đồng Tuyết Lục cũng có thể bị linh hồn của những người khác nhập vào.
Mấy năm nay trong giai đoạn “Phá bốn cũ”, mấy lời nói phong kiến thế này không ai dám thốt ra, cho dù có nói cũng chẳng ai dám tin tưởng.
Nhưng mà Nghiêm Vĩnh An lại rất tin chuyện này.
Tổ tiên nhà bọn họ chính là người xem bói, ông ta biết nhiều hơn người khác mấy thứ huyễn học quỷ quái này, đây là lý do vì sao ban đầu ông ta lại tin lời Đồng Chân Chân.
Nghiêm Vĩnh An lại nhả một lớp khói: “Bên phía Hướng Bành đã để lộ dấu vết, trong khoảng thời gian này tốt nhất cô không nên đi tìm người phụ nữ Đồng Tuyết Lục kia, cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, tránh đánh rắn động cỏ.”
Vân Chi
Nhìn dáng vẻ phun mây nhả khói của anh ra, mặt Đồng Chân Chân đầy vẻ say mê: “Được, nghe anh hết. Nhưng mà khi nào thì anh cưới em?”
Nghiêm Vĩnh An quay người lại nắm lấy cằm cô ta: “Sao cô gấp gáp thế?’
Hai gò má Đồng Chân Chân ửng đỏ: “Em muốn trở thành người phụ nữ của anh sớm một chút, sau đó giúp anh trở thành người trên người!”
Chỉ có kết hôn sinh con xong, hoàn toàn hòa vào một thể, cô ta mới có thể nói cho ông ta tất cả, nếu không cô ta lo mình sẽ bị biến thành thứ hết giá trị lợi dụng bất cứ lúc nào.
Nghiêm Vĩnh An nhả một lớp khói vào mặt cô ta, nhỏ giọng cười: “Tôi đã bàn bạc chuyện ly dị với vợ rồi, đợi khi giải quyết xong chuyện bên đó, tôi sẽ cưới cô.”
Đồng Chân Chân bị khói thuốc xông nheo mắt lại: “Bà ta sẽ đồng ý ly hôn với anh chứ?”
Nghiêm Vĩnh An buông cằm cô ta ra, sắc mặt lại lần nữa trở nên lạnh lùng: “Chuyện này cô không cần lo lắng, tóm lại việc tôi lấy cô đã xác định chắc chắn rồi.”
Khí thế trên người ông ta rất mạnh mẽ, khi lạnh lùng không nói lời nào luôn tạo cho người ta cảm giác bị áp bách, khiến người ta hít thở không thông.
Đồng Chân Chân không dám làm càn trước mặt ông ta: “Đúng rồi, trước đó không phải em bảo anh giúp đưa cả gia đình mẹ của bạn trai Đồng Tuyết Lục về thành phố à? Sao bọn họ vẫn chưa trở lại?”
Chân mày Nghiêm Vĩnh An nhíu chặt thêm vài phần: “Đợt trước tôi đã nhờ người giúp đỡ điều cả nhà họ về đây, chỉ là trong quá trình ấy đã bị người ta cản lại, tạm thời bọn họ chưa về được.”
Suy cho cùng vẫn là do quyền thế trong tay ông ta chưa đủ lớn, nếu không chuyện đã đồng ý với ông ta, sao đối phương dám lật lọng như thế?
Chân mày Đồng Chân Chân cũng nhíu lại: “Sao tất cả mọi chuyện đều không thuận lợi thế này? Có phải do con đàn bà Đồng Tuyết Lục kia đang giở trò quỷ không?”
Cô ta muốn để Nghiêm Vĩnh An đưa một nhà mẹ Ôn Như Quy về Kinh Thị, mẹ của Ôn Như Quy chính là một con d.a.o tốt, kiếp trước chính bà ta là người đã đưa Ôn Như Quy vào con đường chết.
Một khi Ôn Như Quy xảy ra chuyện, cô ta không tin Đồng Tuyết Lục sẽ thờ ơ. Chỉ cần Đồng Tuyết Lục đau khổ, cô ta sẽ cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà không ngờ vừa bắt đầu đã bị người ta phá hoại, nghĩ một chút thôi đã thấy buồn bực rồi.
Nghiêm Vĩnh An: “Có khả năng này lắm. Bây giờ chúng ta vẫn chưa rõ lai lịch của người phụ nữa đó, mạng lưới quan hệ và quyền thế bên cạnh cô ta lợi hại hơn chúng ta, cho nên chúng ta phải ngủ đông chờ thời cơ.”
Đồng Chân Chân nghĩ đến cảnh tương lai có thể đạp Đồng Tuyết Lục dưới chân, trên mặt lộ ra nụ cười tươi tắn: “Được, em nghe anh, em sẽ không tự ý đi tìm cô ta!”
Nghiêm Vĩnh An hài lòng gật đầu một cái.