Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 410: Ly trà xanh thứ bốn trăm mười
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:48:58
Lượt xem: 156
Đồng Chân Chân vẫn luôn mang thái độ khiêm tốn khi trả lời câu hỏi của mọi người, không mất kiên nhẫn chút nào.
Thấy cô ta như vậy, mọi người không khỏi có ấn tượng tốt hơn về cô ta.
“Chân Chân đúng là vừa xinh xắn vừa tốt bụng. Tôi cảm thấy khu tập thể tổng cục hậu cần của chúng ta cần phải khen thưởng cho hành động hăng hái làm việc nghĩa này của Chân Chân!”
“Tôi đồng ý, chuyện vinh quang như vậy cần phải được tuyên truyền rộng rãi hơn!”
“Thím Đồng, thím có cô con gái hiền lành tốt bụng như Chân Chân, đúng là phúc đức quá!”
Nghe thấy lời nói của mọi người, bà Đồng vui sướng đỏ hồng cả mặt: “Mọi người đừng khen con bé nữa, đây cũng là điều nó nên làm. Từ nhỏ chúng tôi đã dạy dỗ con bé phải biết lấy việc giúp người làm vui.”
Từ nhỏ?
Có vài người bắt được lời nói vớ vẩn này, chỉ là trong tình huống hiện giờ không ai dám nói thẳng ra.
Mọi người vậy quanh Đồng Chân Chân hỏi han một lúc lâu mới hài lòng rời đi.
Trở lại nhà họ Đồng, Đồng Chân Chân lại được vây quanh như các vì sao vây quanh mặt trăng.
Vân Chi
Thái Xuân Lan tự tay rót cho Đồng Chân Chân một ly nước: “Chân Chân, hồi nãy ở bên ngoài nói nhiều như thế, chắc là em khát nước lắm nhỉ? Mau uống nước đi.”
Trong lòng Đồng Chân Chân tràn đầy sự kiêu ngạo, bề ngoài vẫn lộ ra nụ cười khiêm tốn: “Cảm ơn chị dâu hai, đúng lúc em cũng đang khát.”
Thái Xuân Lan thấy vậy đắc ý liếc sang Trần Nguyệt Linh một cái: “Vậy em mau uống đi, uống xong chị dâu hai lại rót cho em.”
Trần Nguyệt Linh đứng bên cạnh không tỏ thái độ gì, bà Đồng thấy vậy thì có vẻ không hài lòng: “Con ngơ ra đó làm gì? Không thấy Chân Chân về rồi à? Còn không mau xuống bếp làm mấy món ngon mang lên đây?”
Trần Nguyệt Linh nói: “Mẹ à, bây giờ vẫn chưa tới giờ cơm.”
Bà Đồng đang định mắng chị ta, thì nghe thấy Đồng Chân Chân nói: “Mẹ, bây giờ con vẫn chưa đói, đợi lát nữa bảo chị dâu cả ra ngoài mua về là được rồi.”
Trần Nguyệt Linh không ngờ Đồng Chân Chân sẽ giải vây cho mình, trong lòng hết sức kinh ngạc.
Thấy Đồng Chân Chân đối tốt với Trần Nguyệt Linh, Thái Xuân Lan vội vàng nịnh nọt: “Có câu nói rất hay rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh ra thì biết đào hang. Trước kia nếu không phải do Tuyết Lục vu khống Chân Chân nhà chúng ta, sao Chân Chân nhà chúng ta phải tới nông trường chịu khổ chứ?”
Lời này vừa nói ra, trong phòng khách yên tĩnh mấy giây.
Nhớ tới chuyện lần đó bị Đồng Tuyết Lục bắt tại trận, vẻ mặt Bà Đồng lúng túng nói: “Đang êm đẹp sao lại nhắc tới người đó?”
Thái Xuân Lan bĩu môi nói: “Mẹ, tại con tức quá không chịu nổi thôi. Cô ta hại Chân Chân phải tới nông trường, còn cô ta thì làm giám đốc tiệm cơm được mọi người ngưỡng mộ. Nếu không phải bản thân Chân Chân biết phấn đấu, cả nhà chúng ta sẽ bị người khác cười nhạo!”
Đáy mắt Đồng Chân Chân thoáng qua một tia ghen tị độc ác, ngoài mặt lại nói: “Chuyện đã qua rồi thì cho qua đi. Trước đó cũng là do hiểu lầm, em không hận Tuyết Lục, sau này mọi người cũng đừng nhắc lại chuyện trước kia nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-410-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-muoi.html.]
Mọi người nghe vậy đều mang khuôn mặt đầy khiếp sợ nhìn cô ta, cảm thấy Đồng Chân Chân như biến thành một người khác.
Thái Xuân Lan dè dặt hỏi: “Em thật sự không hận Đồng Tuyết Lục à?”
Đồng Chân Chân lắc đầu: “Từ trước đến giờ em chưa từng hận cô ấy, trước kia chỉ là do em quá ghen tị mà thôi. Thật ra thì em và Tuyết Lục cũng coi như có duyên phận, sau này em còn muốn làm bạn tốt với cô ấy nữa.”
Mọi người: “...”
**
Trước kia Đồng Tuyết Lục muốn tìm trưởng phòng Lâm để bàn chuyện xây dựng nhà xưởng, nhưng bởi vì chuyện Đồng Chân Chân, cô chỉ có thể kéo dài kế hoạch thêm lần nữa.
Bây giờ vẫn là chế độ kinh tế tập thể, nếu mở nhà xưởng, vận hành không tốt sẽ dễ bị gắn mác tư bản chủ nghĩa.
Nếu như không có Đồng Chân Chân, cô đã nắm chắc phần thắng, bây giờ Đồng Chân Chân lại ra ngoài trước thời hạn, sau lưng còn có người hỗ trợ, cô cảm thấy mình nên cẩn thận một chút vẫn hơn.
Hiện giờ mấy người ở tiệm cơm đều đã sùng bái và tôn kính giám đốc Đồng rồi. Nhưng cũng vì củng cố lòng người, Đồng Tuyết Lục vẫn quyết định lấy tiền bán túi gia vị trong khoảng thời gian này ra khen thưởng mọi người.
“Đầu tiên là hai vị đầu bếp, mỗi ngày đều không ngại khổ cực làm ra các món ăn ngon, chính là lực lượng trung kiên của tiệm cơm chúng ta, hôm nay tôi sẽ thưởng mỗi người hai mươi tệ!”
Đầu bếp Mạnh và đầu bếp Lôi nghe thấy có tiền thưởng, một người thì đơ ra, một người thì xúc động đỏ bừng mặt.
Hốc mắt đầu bếp Lôi ửng đỏ: “Cảm ơn giám đốc Đồng, sau này tôi sẽ càng dốc sức làm việc hơn!”
Ban đầu khi từ quê đến Kinh làm việc, ông vẫn luôn lo lắng đề phòng, lo bị đồng nghiệp mới xa lánh, lo thức ăn nấu ra không hợp khẩu vị của mọi người.
Ông thật sự không ngờ có ngày mình không chỉ được tiếp nhận, lại còn có thể nhận được tiền thưởng.
Đầu bếp Mạnh lấy lại tinh thần, hai tay cũng run rẩy: “Tôi cũng thế, tôi cũng thế!”
Ông ta làm đầu bếp nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên được nhận tiền thưởng đó!
Đồng Tuyết Lục gật đầu, sau đó nhìn sang ba nhân viên phục vụ: “Mạnh Thanh Thanh, Quách Xuân Ngọc và Ngô Lệ Châu, hàng ngày ba người đều quét dọn tiệm cơm sạch sẽ, lại hết lòng vì dân phục vụ, khiến tiệm cơm của chúng ta trở thành tiệm cơm nức tiếng gần xa. Đây là công lao của mọi người, tôi sẽ thưởng cho mỗi người mười đồng!”
Ba người Mạnh Thanh Thanh cũng xúc động đỏ bừng mặt.
Mặc dù tiền thưởng không nhiều bằng đầu bếp, nhưng mười đồng cũng có thể mua được nhiều thứ lắm rồi.
Đây là tiền thưởng nhận được ngoài mức quy định, khiến người ta vui vẻ như nhân bánh từ trên trời rớt xuống.
Cuối cùng Đồng Tuyết Lục nhìn về phía Quách Vệ Bình và Tiểu Điền: “Hai người rất chăm chỉ học tập nấu nướng từ hai vi đầu bếp, thay phiên nhau đi mua sắm nguyên liệu với tôi, tôi thưởng mỗi người bảy đồng!”
Quách Vệ Bình xúc động tới nỗi suýt khóc: “Cảm ơn giám đốc Đồng, sau này chắc chắn tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn, coi tiệm cơm như nhà mình!”
Đến bây giờ cậu ta vẫn đang là nhân viên tạm thời, cậu ta nghĩ chắc chắn khen thưởng sẽ không đến lượt mình, không ngờ giám đốc Đồng không hề quên cậu ta.
Tiểu Điền cũng xúc động như vậy. Bởi vì thời gian cậu tới đây rất ngắn, bình thường ở tiệm cơm cũng rất ít nói chuyện với mọi người, ánh mắt lập tức mở to không chớp.