Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 408: Ly trà xanh thứ bốn trăm linh tám
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:48:10
Lượt xem: 106
Sau khi biết thái độ của nhà họ Hướng, bà Phương cũng giận đến mức đau ngực: “Nếu biết trước đối phương là người như vậy, thì ban đầu tôi đã không để Tĩnh Viện đi xem mắt!”
Đúng lúc ấy Phương Tĩnh Viện tỉnh lại, nghe thấy những lời này, sau khi ngơ ra một lúc, hai hàng nước mắt của cô ấy lập tức chảy xuống theo khóe mắt.
Bà Phương thấy con gái đã tỉnh, lập tức dừng tiếng mắng: “Con tỉnh rồi à Tĩnh Viện? Sao lại khóc? Có phải có chỗ nào khó chịu hay không?”
Phương Tĩnh Viện bẹp miệng khóc, nói: “Mẹ, tại sao anh ấy lại là người như vậy? Rõ ràng trước đây anh ấy không thế mà!”
Bà Phương vội vàng an ủi con gái, Phương Tĩnh Viện vẫn khóc không ngừng. Bà Phương vừa hận rèn sắt không thành thép vừa đau lòng, đành phải đi ra ngoài tìm kiếm sự giúp đỡ từ Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục đi vào phòng bệnh, nhìn Phương Tĩnh Viện vẫn còn chảy nước mắt: “Nếu cậu không khóc nữa, khi về tôi sẽ cho cậu hai túi kẹo táo đỏ óc chó.”
Nước mắt Phương Tĩnh Viện lập tức ngừng chảy, chớp mắt nói: “Thêm cả bánh táo đỏ nữa nhé. Bây giờ trái tim tôi đang tổn thương nghiêm trọng, cần ăn một chút đồ ngọt đến an ủi tâm hồn.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Phương Tĩnh Viện giơ tay lên lau nước mắt, thở dài nói: “Được rồi, vậy tôi không khóc nữa.”
Bà Phương đứng ở cửa: “...”
Ông Phương mặt đầy vết đỏ: “...”
Nếu biết trước con gái dễ dỗ như thế, vừa rồi bọn họ cần gì phải lãng phí nhiều nước miếng như vậy?
Đồng Tuyết Lục nói: “Cậu nên vui mừng mới phải, vì đã nhìn rõ được bản chất cặn bã của đối phương trước khi kết hôn, nếu không đợi sau khi kết hôn cậu mới phát hiện ra, chẳng phải là càng thiệt thòi hay sao?”
Trên mi mắt Phương Tĩnh Viện vẫn còn vương vài giọt nước mắt, cô ấy khẽ chớp mắt hai cái, rồi nói: “Cậu nói rất có lý, sau này tôi không muốn tìm đàn ông có ngoại hình đẹp trai nữa.”
“Tôi một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng rồi, sau này đi xem mắt tôi sẽ không tìm người đẹp trai, chỉ tìm người xấu xí thôi.”
Đồng Tuyết Lục: “...” Không cần thiết phải như vậy đâu.
Đúng lúc ấy, Phương Văn Viễn đầy mồ hôi chạy tới bệnh viện: “Cha, mẹ, Tĩnh Viện sao rồi?”
Bà Phương: “Người đã tỉnh rồi, chỉ là trán phải khâu mấy mũi, không biết sau này có để lại sẹo không?”
Nghĩ tới đây, bà Phương lại muốn đập c.h.ế.t Hướng Bành.
Phương Văn Viễn sa sầm mặt đi tới, ai ngờ lại trông thấy Đồng Tuyết Lục, anh ta lập tức giật nảy mình.
Sau lần ở bệnh viện trước đó, anh ta đã tiếp nhận sự thật Đồng Tuyết Lục không còn thích mình nữa, cũng chẳng biết tại sao, anh ta vẫn thường xuyên nhớ tới cô.
Phương Tĩnh Viện nói: “Anh trai, anh đừng nhìn chằm chằm vào Tuyết Lục như vậy, cô ấy là người đã có bạn trai rồi, hơn nữa cô ấy còn chướng mắt anh!”
Phương Văn Viễn: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-408-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-linh-tam.html.]
Được rồi, thấy miệng em gái mình vẫn thèm ăn đòn như vậy, là đủ biết cô ấy không có gì đáng ngại rồi.
Đồng Tuyết Lục đứng dậy nói: “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, lát nữa tôi sẽ tới thăm cậu.”
Ánh mắt Phương Tĩnh Viện sáng lên, nhìn cô nói: “Nhớ mang đồ ăn ngon tới đó.”
Đồng Tuyết Lục dở khóc dở cười, lúc đi ngang qua người Phương Văn Viễn, cô nói: “Đồng chí Phương, tôi có một số chuyện muốn hỏi anh, anh có thể ra ngoài một chuyến không?”
Phương Văn Viễn lại giật mình thêm lần nữa, sau đó trái tim đập thình thịch điên cuồng: “Được!”
Đồng Tuyết Lục đi ra ngoài trước, đi tới vườn hoa chờ Phương Văn Viễn.
Phương Văn Viễn nhanh chóng theo tới.
Ngày xuân ánh mặt trời ấm ấp chiếu vào trên gương mặt trắng nõn của Đồng Tuyết Lục, gió xuân thổi mấy sợi tóc trên trán cô bay bay, nốt ruồi son dưới khóe mắt vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, khiến trái tim người ta đập thình thịch.
Trước kia Phương Văn Viễn rất ghét nốt ruồi son bên khóe mắt cô, nhưng lúc này anh ta lại cảm thấy nốt nuồi son đó cực kỳ đẹp.
Nghe thấy tiếng bước chân, Đồng Tuyết Lục quay đầu lại: “Đồng chí Phương, có vài chuyện tôi muốn hỏi anh.”
Phương Văn Viễn cưỡng ép bản thân không được nhìn nốt ruồi son bên khóe mắt cô: “Cô nói đi.”
“Trước đó khi ăn cơm, Hướng Bành đột nhiên nói Đồng Chân Chân trở thành cô gái lấy chuyện giúp người làm niềm vui, anh có biết chuyện này không?”
Phương Văn Viễn còn tưởng rằng cô muốn hỏi chuyện về mình, không ngờ lại là chuyện liên quan đến Đồng Chân Chân.
“Tôi biết, hai ngày nay trên báo có viết, Đồng Chân Chân cứu một đôi mẹ con c.h.ế.t đuối ở nông trường. Vì cứu người suýt chút nữa cô ấy đã bị cuốn vào vòng nước xoáy. Để cảm ơn ân cứu mạng của cô ấy, hai mẹ con nhà kia đã đi tìm phóng viên của báo xã đưa tin chuyện này.”
“...”
Đồng Chân Chân sẽ liều mình cứu người?
Có đánh c.h.ế.t cô cũng không tin!
Đối với người xuyên sách từ thời hiện đại đến như Đồng Tuyết Lục, việc làm này của Đồng Chân Chân đúng là quá quen thuộc.
Từ thành phần xấu phải lao động cải tạo trong nông trường biến thân thành cô gái lấy việc giúp người làm vui, chậc chậc, Đồng Chân Chân đang muốn lợi dụng dư luận để tẩy trắng bản thân đây mà!
Lùi mười ngàn bước mà nói, cho dù Đồng Chân Chân thật sự cứu người, nhà bình thường nào lại nghĩ tới việc đi tìm phóng viên của báo xã?
Vân Chi
Cô dám vỗ n.g.ự.c đảm bảo, từ việc cứu người đến chuyện đi tìm phóng viên báo xã, tất cả đều đã được sắp đặt sẵn từ trước.
Chỉ là Đông Chân Chân đang ở nông trường, với năng lực của cô ta chắc chắn không thể nào tính toán được nhiều chuyện như thế, không biết sau lưng là ai đang giúp cô ta nhỉ?