Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 407: Ly trà xanh thứ bốn trăm linh bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:47:55
Lượt xem: 170
“Bốp!”
Ông Phương bước lên phía trước, nện một quyền lên mặt Hướng Bành.
Mặt Hướng Bành bị đánh lệch đi, khóe miệng ứa máu, ông Phương chưa kịp đánh quyền thứ hai, người nhà họ Hướng đã chạy tới.
“Ông làm gì đó? Sao ông lại đánh con trai tôi?”
Bà Hướng xông tới kéo tay ông Phương, còn dùng thân thể của mình che chở cho con trai.
Ánh mắt ông Phương giận đến đỏ ngầu, trừng mắt nhìn Hướng Bành, nói: “Con trai bà hại con gái tôi ngã vỡ đầu, tôi không đánh c.h.ế.t nó là phúc phần cho nó lắm rồi!”
Ông Hướng chạy tới, thấy con trai bị đánh sưng mặt sưng mũi, nhất thời giận đến đỏ ngầu đôi mắt: “Có gì thì từ từ nói. Từ trước đến giờ con trai tôi luôn hiểu lễ nghĩa, sao nó có thể làm ra chuyện như vậy?”
Ông Hướng nói xong thì xoay người lại hỏi con trai: “Tiểu Bành, đã xảy ra chuyện gì vậy? Con hãy nói cho cha biết đi.”
Hướng Bành vừa hé miệng đã đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh: “Cha, không phải con cố ý đẩy Tĩnh Viện. Cô ấy đột nhiên ngã xuống, con sợ hết hồn, muốn đỡ cô ấy, không ngờ chưa đỡ được cô ấy đã ngã xuống đất rồi.”
Chậc chậc.
Đã từng gặp kẻ vô sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ đến thế này!
Đồng Tuyết Lục đứng bên cạnh nhìn thế là đủ rồi.
Nhân phẩm của người yêu Phương Tĩnh Viện đúng là không ra gì!
Mẹ Hướng nghe thấy lời của con trai, nhất thời thở phào: “Ông đã nghe gì chưa? Con trai tôi không đẩy con gái ông, là do con gái ông tự ngã, con trai tốt bụng đỡ con bé mà không được, ông dựa vào đâu mà đánh nó?”
Ông Phương giận dữ đỏ bừng mặt: “Hướng Bành, cậu có gan thì lặp lại một lần nữa!”
Hướng Bành sợ hãi run lên một cái, núp phía sau mẹ anh ta: “Dù sao thì cháu cũng không đẩy Tĩnh Viện, đi tới cục công an thì lời khai cháu vẫn vậy.”
Mẹ Hướng ưỡn n.g.ự.c lên, đột nhiên nổi bão: “Tôi cho ông đánh con trai tôi, tôi cho ông đánh con trai tôi này, tôi liều mạng với ông!”
Bà ta vừa mắng vừa vươn tay tát lên mặt ông Phụ.
Nếu đối phương là đàn ông, ông Phụ còn có thể đường đường chính chính đánh một trận với người ta, bây giờ đổi lại là phụ nữ, ông Phương nhất thời ngăn không nổi.
Ông vừa lùi về sau vừa né tránh đủ kiểu, sơ ý một chút mặt đã bị tát ra mấy vết đỏ.
Đồng Tuyết Lục đi tới nói: “Chú Phương, nếu người ta đã nói tới cục công an cũng không sợ, vậy cháu sẽ đi tới cục công an tố giác luôn bây giờ.”
Cô vừa nói vừa cất bước chuẩn bị đi ra ngoài.
Hướng Bành nghe vậy thì trong lòng run run, vội kêu lên: “Cha, mau ngăn cô ấy lại, không được để cô ấy đi tới cục công an!”
Ông Hướng đáp một tiếng, đuổi theo muốn tóm lấy tay Đồng Tuyết Lục.
Nhưng mà tay ông ta vừa đụng vào tay áo Đồng Tuyết Lục thì thấy Đồng Tuyết Lục xoay người lại, tát “Bốp” một cái lên mặt ông Hướng, ngôn từ chính nghĩa nói: “Đồ dê già, ông muốn vào cục công an cùng với con trai ông đó à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-407-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-linh-bay.html.]
Ông Hướng bị tát lệch cả mặt, má trái nóng ran từng đợt.
Càng bối rối hơn khi người xung quanh nhìn sang, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía ông ta, mặt ông Hướng lúc đỏ lúc trắng.
Bà Hướng thấy vậy dừng tấn công ông Phương, xoay người nhào về phía Đồng Tuyết Lục: “Con điếm này, tao phải quật c.h.ế.t mày!”
Hướng Bành đứng sau lưng sợ hãi mà tim muốn vọt ra ngoài, la lớn: “Mẹ, mẹ đừng đánh cô ấy, ông nội cô ấy là tư lệnh Tiêu đó!”
“!!!”
Bà Hướng nghe vậy, đồng tác nhào tới thắng phanh tại chỗ, dáng vẻ nhìn qua rất tức cười.
Chậc chậc, mọi chuyện trở nên thú vị rồi đây.
Đồng Tuyết Lục khẽ nhướng mày.
Trước đấy khi đang dùng cơm, Hướng Bành đột nhiên nhắc tới Đồng Chân Chân, trong lòng cô đã mơ hồ cảm thấy không đúng lắm.
Chỉ là chưa kịp đợi cô phản ứng lại, Phương Tĩnh Viện đã xảy ra chuyện. Bây giờ nghe anh ta nhắc tới thân phận của mình, trong lòng Đồng Tuyết Lục càng cảm thấy không đúng.
Thấy bên này ồn ào, một y tá đi tới mắng: “Nơi này là bệnh viện, không phải chỗ để mấy người đánh nhau. Nếu ai còn dám ồn ào nữa thì bước ra ngoài hết cho tôi!”
Hai nhà Hướng Phương trừng mắt nhìn đối phương, trong lòng đều có sự kiêng dè.
Hướng Bành nói: “Cha, mẹ, con vừa mới nhớ ra, lúc ấy có lẽ là do con hốt hoảng quá nên đã vô tình đẩy Tĩnh Viện một cái. Nhưng mà con thật sự không cố ý, cô ấy còn là bạn gái con...”
“Bạn gái cái rắm!” Lửa giận trong người Ông Phương bốc cao ba mét, nói: “Từ giờ trở đi, cậu không còn là bạn trai của con gái tôi nữa!”
Cho dù con gái có thích gã này đến mức nào, ông cũng tuyệt đối không cho phép bọn họ ở bên nhau. Nếu không, ông tình nguyện chặt đứt chân con gái mình, rồi nuôi cả đời.
Vân Chi
Bà Hướng ưỡn ngực: “Không yêu thì không yêu, ông làm như con trai tôi thèm khát con gái ông lắm vậy. Con trai tôi công việc ổn định, ngoại hình ưa nhìn, có cả một đám con gái muốn gả cho nó chẳng được, nói gì đến đứa con gái không có chút dạy dỗ nào như con gái ông!”
Ông Phương trừng hai mắt: “Bà có gan thì lặp lại một lần nữa coi!”
Bà Hướng vô cùng dũng mãnh, đối mặt với ông Phương mà như một tên đàn ông cao to lực lưỡng, không hề lép vế chút nào: “Lặp lại lần nữa thì lặp lại lần nữa. Lần đầu đi xem mắt con gái ông đã thả rắm thối vào mặt con trai tôi rồi, có con gái nhà gia giáo nào lại làm vậy không? Trừng cái gì mà trừng, có gan thì ông đánh tôi đi, ông đánh đi này!”
Ông Phương đúng là muốn đánh xuống thật, nhưng cái nếu đánh bà ta, thì có lý đến đâu cũng biến thành vô lý, nhất thời tức giận đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng.
Đồng Tuyết Lục nhắc nhở: “Chú Phương muốn tới cục công an tố giác hay là để bọn họ bồi thường tiền?”
Lúc này ông Phương mới lấy lại tinh thần: “Con trai mấy người đẩy con gái tôi, nếu không bồi thường tiền, vậy thì tôi sẽ dẫn các người tới cục công an!”
Thật ra thì nếu tới cục công an, Hướng Bành cũng sẽ không bị bắt lại, nhưng mà cho dù là nhà họ Phương hay nhà họ Hướng cũng không muốn ầm ĩ tới cục công an.
Cuối cùng sau một hồi giằng cô, nhà họ Hướng bồi thường cho nhà họ Phương một trăm đồng.
Bà Hướng móc tiền từ trên người ra, ném bộp lên mặt đất: “Coi như chúng tôi xủi xẻo mới gặp loại người như các người!”
Nói rồi bà ta kéo con trai đi mất.
Ông Phương cầm tiền, nghẹn một bụng lửa giận không lên cũng chẳng xuống được, tái xanh mặt mày.