Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 404: Ly trà xanh thứ bốn trăm linh bốn
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:41:15
Lượt xem: 191
Đến chủ nhật, sau khi tới tiệm cơm xem qua, Đồng Tuyết Lục xin nghỉ về nhà, rồi dẫn mấy anh em đi tới cửa hàng bách hóa tổng hợp.
Nói ra thì, đây cũng là lần đầu tiên bốn chị em cùng đi dạo phố, ba anh em Đồng Gia Minh đều mang vẻ mặt hưng phấn.
Đi tới cửa hàng bách hóa tổng hợp, ba anh em không ngừng quan sát khắp nơi, cũng may mấy năm nay người vào cửa hành bách hóa tổng hợp không giống nhau, không ai cảm thấy bộ dáng này của bọn họ quá khác thường.
Nhưng mà Đồng Tuyết Lục vẫn cảm thấy bọn chúng như vậy trông quá thiếu kiến thức, đợi sau này khi cô từ chức ở tiệm cơm, có thời gian phải dẫn bọn chúng ra ngoài học hỏi thêm mới được.
Đột nhiên Đồng Gia Tín kêu lên: “Anh hai, anh xem, nơi đó bán giày kìa, chúng ta mau quá đó đi!”
Đồng Tuyết Lục nói: “Đi nào, chúng ta qua đó xem thử. Nhưng mà ở bên ngoài không được hô to gọi nhỏ như vậy, biết chưa?”
Mặt Đồng Gia Tín hơi đỏ lên: “Nhưng người khác cũng hô to gọi nhỏ mà.”
Đồng Tuyết Lục: “Người khác là người khác, các em là các em. Chị hy vọng các em có thể làm một đứa trẻ có tố chất có giáo dục.”
Hai đứa Đồng Gia Minh và Đồng Miên Miên gật đầu liên tục, Đồng Gia Tín thấy vậy cũng vội vàng gật đầu một cái.
Làm theo anh hai và em gai không sai bao giờ.
Đi tới tủ giày, ánh mắt Đồng Gia Minh dính vào trên một chiếc giày màu trắng bạc, không dời đi một chút nào.
Đồng Tuyết Lục nói với nhân viên bán hàng: “Phiền cô lấy cho tôi một đôi giày trắng bạc, cỡ 35.”
Nhân viên bán hàng lấy một đôi giày trắng bạc trong tủ kính ra, kiêu ngạo nói: “Ướm vào chân là được rồi, không cho đi thử.”
Đồng Tuyết Lục: “Nhưng nếu mua về không vừa thì sao?”
Nhân viên bán hàng: “Cô chắc chắn mình đi giày cỡ bao nhiêu, sao có thể không vừa?”
Đồng Tuyết Lục không biết nên nói gì với thái độ phục vụ kiểu này.
Cô đảo mắt một vòng, nói: “Tôi là giám đốc tiệm cơm Đông Phong, cô biết tại sao trước kia tôi lại bán lẩu cay không?”
Nhân viên bán hàng nghe thấy đối phương là giám đốc tiệm cơm Đông Phong, hai con mắt lập tức trợn trừng, to như mắt trâu: “Cô thật sự là giám đốc tiệm cơm Đông Phong à?”
Đồng Tuyết Lục lấy giấy hành nghề ra: “Loại chuyện này còn có thể nói dối hay làm giả được sao?”
Hai mắt nhân viên bán hàng lóe sáng: “Thì ra cô chính là giám đốc Đồng đã đánh bại một đám giám đốc và đầu bếp nam. Tôi rất thích thịt bò viên của cửa tiệm các cô. Giày này các cô cứ thử đi, thử thế nào cũng được hết!”
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục: “...”
Cô còn chưa bắt đầu nói tại sao trước kia phải bán lẩu cay mà đối phương đã bị sức hấp dẫn của bản thân chế phục rồi.
Điều đó khiến cô có cảm giác như đánh vào bị bông.
Nhưng nếu đối phương đã lên tiếng, vậy thì cô đành tiết kiệm chút nước miếng vậy.
Đây chính là tác dụng do thân phận mang tới, không cần cô nghĩ cách lựa lời, đối phương đã chủ động bị thần phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-404-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-linh-bon.html.]
Hai đứa Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín thấy một màn này, trong lòng bị rung động không ít.
Nhất là Đồng Gia Minh, loại lợi ích do thân phận mang tới này giống như một hạt giống, giờ phút này đang ăn sâu vào trong huyết mạch cậu, thẳng đến một ngày sẽ mọc rễ nảy mầm.
Sau khi mua giày xong, Đồng Tuyết Lục lại dẫn mấy đứa đi tới quầy bán văn phòng phẩm. Cô mua không ít văn phòng phẩm cho ba đứa, sau đó còn đi mua kẹo sữa rồi mới về nhà.
**
Sau khi trở về chưa tới nửa tiếng, Phương Tĩnh Viện đã xách thịt và thức ăn tới cửa.
Đi cùng với cô ấy còn có một người đàn ông khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi.
Người đàn ông có chiều cao trung bình, ngũ quan rất thanh tú, da thịt trắng nõn, nam sinh nữ tướng, đúng là dáng dấp rất ưa nhìn.
Nhưng mà loại hình này hoàn toàn không phải loại hình mà Đồng Tuyết Lục thích.
Phương Tĩnh Viện xấu hổ giới thiệu hai người bọn họ cho nhau: “Tuyết Lục, đây là bạn trai tôi, Hướng Bành. Anh Hướng, đây là bạn của em, đồng chí Đồng.”
Khóe miệng Hướng Bành hới nhếch lên: “Thường xuyên nghe Tĩnh Viện nhắc tới cô, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội quen biết cô, rất vinh hạnh.”
Nụ cười của đối phương môi đỏ răng trắng, nếu đổi thành quần áo của nữ, nói anh ta là phụ nữ thì ai cũng tin.
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Tôi cũng rất vinh hạnh khi được quen biết anh. Bên ngoài gió lớn, hai người mau vào đi.”
Đi vào trong phòng, Đồng Tuyết Lục rót trà, cầm kẹo ra chiêu đãi hai người.
Phương Tĩnh Viện thấy kẹo táo đỏ óc chó, mắt sáng rực lên: “Tuyết Lục, sao cậu lợi hại thế? Nấu cơm ngon, làm kẹo ăn cũng ngon nốt, tôi thật muốn ở lì trong nhà cậu quá.”
Đồng Tuyết Lục cười một tiếng: “Nếu cậu ở lì trong nhà tôi, thì cha mẹ cậu sẽ tìm tới tận cửa đó.”
Lúc nói lời này, Đồng Tuyết Lục hơi chú ý một chút.
Khóe môi Hướng Bành hơi cong lên cười, nhưng ánh mắt cũng không đặt lên người Phương Tĩnh Viện.
Trái lại ánh mắt Phương Tĩnh Viện thì luôn dính lên người Hướng Bành, còn lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Từ bộ dáng này của hai người xem ra, cảm giác giống như chỉ là một mình Phương Tĩnh Viện nhiệt tình, còn Hướng Bành lại mang dáng vẻ không động lòng.
Nhưng mà có vài người tương đối nội liễm trong chuyện tình cảm, hoặc là không thể hiện tình cảm ra ngoài, cho nên cô cũng không để trong lòng.
Đồng Tuyết Lục nói: “Bình thường đồng chí Hướng làm việc ở bộ Giáo dục có bận rộn lắm không?”
Hướng Bành cười gật đầu: “Bận lắm. Tôi làm thư ký, lộ trình mỗi ngày là di chuyển theo chân lãnh đạo. Lúc lãnh đạo nghỉ ngơi chưa chắc tôi đã có thời gian nghỉ ngơi.”
Phương Tĩnh Viện nghe vậy thì phàn nàn: “Bình thường tôi toàn bảo anh ấy còn bận hơn cả lãnh đạo. Chúng tôi quen biết nhau gần một tháng, nhưng mà cũng chỉ gặp nhau có bốn lần, trong bốn lần đó bao gồm cả ngày hôm nay. Nếu không phải hôm qua là sinh nhật tôi, khẳng định anh ấy lại nói không rảnh!
Hướng Bành xin lỗi: “Chuyện này là do anh không đúng, sau này anh sẽ cố rút chút thời gian ra.”
Phương Tĩnh Viện đỏ mặt, khẽ hừ một tiếng: “Thế còn được.”
Đồng Tuyết Lục nhìn dáng vẻ nữ sinh mắc cỡ của Phương Tĩnh Viện, biết cô ấy đã thật sự phải lòng đối phương rồi.