Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 397: Ly trà xanh thứ ba trăm chín mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:38:58
Lượt xem: 190
Vài ngày sau, chuyện Đồng Gia Minh nhảy lớp đã có tin tức.
Cậu thành công được nhận vào trường trung học Nam Thành, bắt đầu từ ngày mai có thể trực tiếp đến trường trung học Nam Thành đăng ký nhập học.
Sau khi Đồng Gia Tín biết được tin này, tâm trạng cực kỳ chán nản: “Anh hai, như thế chẳng phải sau này em sẽ không thể đi học cùng với anh nữa sao?”
Đồng Gia Minh gật đầu: “Sau này em phải tự mình đến trường học, em ở trường nên chú ý nghe giảng, không được đánh nhau với người khác.”
Đồng Gia Tín bĩu môi, vẻ mặt ủ rũ.
So với Đồng Miên Miên, thật ra Đồng Gia Tín càng dính anh trai Đồng Gia Minh hơn, có điều bởi vì cậu ta là con trai nên không muốn biểu hiện ra ngoài.
Buổi tối Đồng Tuyết Lục về đến nhà, rất nhanh đã biết tin này.
Cô cười hỏi Đồng Gia Minh: “Em nghĩ xong muốn phần thưởng gì chưa?”
Trên mặt Đồng Gia Minh lộ vẻ ngượng ngùng: “Em muốn một đôi giày thể thao hồi lực màu trắng.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu không chút suy nghĩ: “Được rồi, đợi đến cuối tuần em được nghỉ học, chúng ta đến cửa hàng bách hóa tổng hợp mua.”
Trong niên đại này, một đôi giày thể thao hồi lực màu trắng có giá tám tệ, thuộc loại hàng hóa xa xỉ, người có thể sở hữu một đôi giày thể thao màu trắng, là một chuyện vô cùng thời thượng.
Trong trường học, số người sở hữu giày thể thao màu trắng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lần đầu tiên trên mặt Đồng Gia Minh lộ ra niềm vui sướng đúng với độ tuổi: “Cám ơn chị!”
Đồng Gia Tín thì mang vẻ mặt ước ao, cậu ta cũng muốn một đôi giày thể thao hồi lực màu trắng.
Nhưng nghĩ đến thành tích của bản thân, cậu ta lại lập tức ỉu xìu.
Với thành tích của cậu ta, chỉ sợ cả đời này cũng đừng mong có được một đôi giày thể thao màu trắng.
Chỉ có thể chờ đến khi chân anh hai lớn, cậu ta sẽ nhặt lại giày của anh hai để đeo.
Nghĩ đến điều này, cậu ta lại thấy vui vẻ.
Nhìn vẻ mặt cậu ta thay đổi như kinh kịch, Đồng Tuyết Lục thực sự không biết nói gì.
...
Hôm nay là ngày Tết Nguyên Tiêu.
Ngoài làm bánh trôi ra, Đồng Tuyết Lục còn làm một ít sủi cảo.
Vỏ sủi cảo hơi mỏng, bọc ba loại nhân, từng cái được gói tròn trịa, nhìn qua rất đáng yêu.
Nhân bánh bên trong gồm có măng xuân giòn ngon, nấm hương đậm đà, quyện với hương thơm của mỡ lợn, cắn một miếng, nước dùng ngọt ngào phủ kín khoang miệng, thơm ngon không chịu nổi.
Bánh trôi cô làm tổng cộng ba loại nhân, lần lượt là nhân vừng, nhân đậu phộng và nhân đậu xanh.
Vỏ ngoài bánh trôi mềm dẻo ngon miệng, vào miệng đã tan, cắn rách lớp vỏ ngoài, nhân bánh bên trong chảy ra, miệng đầy hương thơm.
Mấy anh em nhà họ Đồng ăn ngon đến mức không dừng lại được.
Tết Nguyên Tiêu năm ngoài, bọn họ không có bánh trôi ăn, chỉ có một lần trong nhà làm bánh trôi, bên trong không hề có nhân, nhưng lúc đó bọn họ đã cảm thấy ăn rất ngon rồi, bây giờ bọn họ mới biết được thế nào mới là ngon thực sự.
Đồng Tuyết Lục làm không ít, ngoại trừ đưa sang cho nhà họ Ngụy cách vách, còn tặng một ít qua cho ông Ôn.
Ông Ôn và chú Tông nhìn thấy quà tặng của cô, đều cười tươi đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt.
Ông Ôn nhét tiền mừng tuổi đã chuẩn bị qua: “Đứa trẻ ngoan, đây là tiền mừng tuổi cho cháu.”
Đồng Tuyết Lục: “Ông nội Ôn, lúc ăn Tết ông đã cho cháu tiền mừng tuổi rồi.”
Ông Ôn xua tay: “Cái này cháu không biết rồi, phong tục của quê ông là Tết Nguyên Tiêu cũng phải đưa tiền mừng tuổi, cháu mau cầm đi, nếu không sẽ có điềm rủi.”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Ông nội lại đổi trò mới để nhét tiền cho cô chứ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-397-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-chin-muoi-bay.html.]
Ông Ôn nhét tiền mừng tuổi vào trong tay cô không cho cô từ chối.
Đồng Tuyết Lục không từ chối được, đành phải nhận lấy tiền mừng tuổi.
Cô ở lại nhà họ Ôn nửa tiếng mới quay về.
Ai ngờ chân trước cô vừa mới đi, sau lưng Ôn Như Quy đã trở về từ căn cứ.
Vẻ mặt ông Ôn có chút giật mình: “Sao cháu lại về thế? Tuyết Lục vừa mới đi mười phút trước, cháu không gặp con bé trên đường sao?”
Ôn Như Quy hơi giật mình, lắc đầu: “Không ạ, chắc là bỏ lỡ rồi.”
“Như Quy này, Tuyết Lục là cô gái tốt như vậy, cháu phải nắm chặt nha, nhanh chóng cưới con bé về nhà đi.”
Ông Ôn gắp một cái sủi cảo chấm dấm chua, ăn vào một miếng, thơm ngon đến nỗi híp cả mắt lại.
Bình thường ông ấy nói như vậy, Ôn Như Quy hoặc là không hé răng, hoặc là nói phải hỏi qua ý kiến của Đồng Tuyết Lục.
Ai ngờ lần này ông vừa dứt lời, đã nghe thấy Ôn Như Quy nói: “Ông nội, cháu muốn qua nhà họ Đồng cầu hôn.”
Một tiếng “Bụp” vang lên.
Sủi cảo trong tay ông Ôn rớt xuống đất.
Ông cúi đầu nhìn xuống, lập tức đau lòng không chịu nổi, nhặt lên muốn thổi thổi rồi tiếp tục ăn, nhưng thấy cháu trai đang nhìn mình chằm chằm đành phải từ bỏ ý định.
“Vừa rồi cháu nói gì cơ? Cháu muốn qua nhà họ Đồng cầu hôn?”
Vành tay Ôn Như Quy hơi đỏ: “Vâng, hôm nay cháu trở về là muốn bàn bạc với ông chuyện này.”
Ông Ôn vui vẻ đến mức sủi cảo cũng không ăn nữa: “Cháu đó, thằng nhóc thúi này cuối cùng cũng thông suốt rồi à, ông còn tưởng rằng đời này ông không đợi được uống rượu mừng của cháu đấy!”
Mặc dù mỗi lần ông đều la hét bảo anh nhanh chóng kết hôn sinh chắt trai, song nhiều năm rồi, ông cũng chỉ là ồn ào ngoài miệng mà thôi, chưa từng kiên quyết ép buộc anh.
Nhớ đến chuyện xảy ra năm đó, ông ta nào dám ép anh?
Trước kia ông còn dặn dò Tiểu Tông, nếu như có một ngày ông đi rồi, bảo chú ấy nhất định phải thay mình chăm sóc tốt cho Ôn Như Quy, không ngờ vậy mà anh đã tìm được người mình muốn kết hôn.
Nghĩ vậy, ông cụ Ôn không nhịn được sống mũi cay cay.
Vân Chi
Chú Tông ở bên cạnh đã len lén lau nước mắt.
Ôn Như Quy nhẹ giọng nói: “Xin lỗi ông nội, những năm gần đây khiến ông lo lắng rồi.”
Ông Ôn trợn mắt lườm anh một cái: “Cháu biết là được rồi, cháu đúng là một cái chày gỗ mà!”
Ôn Như Quy: “...”
Ông cụ Ôn: “Muốn cầu hôn đầu tiên phải hỏi ý kiến Tuyết Lục một chút, còn cả lão bảo thủ ở Tân Bắc nữa, cũng phải báo cho ông ta biết.”
Bây giờ Tư lệnh Tiêu đã là ông nội của Đồng Tuyết Lục, cũng là người lớn duy nhất của nhà họ Đồng, muốn kết hôn tất nhiên phải được ông ta đồng ý.
Ôn Như Quy gật đầu: “Cháu biết rồi.”
Ngày đó, Hoàng Khải Dân nói muốn truyền thụ kinh nghiệm cả đời mình cho anh, kết quả nói suốt hai tiếng, một chút kinh nghiệm có ích cũng không có.
Ông Ôn kích động: “Tiểu Tông, cậu xem bây giờ trong nhà có cái gì, chúng ta phải đưa đến nhà họ Đồng.”
Chú Tông gật đầu liên tục: “Để tôi đi xem một chút.”
Chú Tông vào phòng chứa đồ tìm một chút, lấy ra hai lon sữa mạch nha và hai túi bánh ngọt: “Tư lệnh, chỉ có nhiêu đây.”
“Vậy thì chừng đó đi, bây giờ chúng ta qua đó luôn.”
Ông Ôn cảm thấy có hơi keo kiệt, nhưng mà hiện giờ không phải chính thức cầu hôn, đợi đến khi cầu hôn thực sự, chừng ấy đồ chắc chắn không đủ nhìn.
Ôn Như Quy rửa mặt, chải tóc lại mới xuất phát.