Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 391: Ly trà xanh thứ ba trăm chín mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:30:12
Lượt xem: 296
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính b.ắ.n vào trong phòng, cả gian phòng lúc sáng lúc tối, khiến đôi mắt anh có thêm một tia u sầu thâm thúy, nhưng ánh nhìn lại rất chuyên chú, nóng bỏng.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục nhìn anh, dưới ánh mắt chăm chú ấy, cô khẽ duỗi ngón trỏ ra nhấc cằm anh lên: “Anh muốn chứng minh trong sạch thế nào?”
Nếu như để người khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ cho rằng Đồng Tuyết Lục đang đùa giỡn con trai nhà lành.
Còn sự thật... Chính là như thế, Ôn Như Quy nằm trên giường, Đồng Tuyết Lục ngồi bên mép giường, một tay nâng cằm anh lên, nhìn kiểu gì cũng giống nữ lưu manh.
Có điều trong lòng người đang bị đùa giỡn lại đang nghĩ: Mình muốn bị chơi lưu manh nhiều hơn nữa.
Yết hầu của Ôn Như Quy khẽ lăn lộn lên xuống, trọng nói khàn khàn trầm thấp: “Tuyết Lục, anh muốn hôn em, có được không?”
Đúng là đồ ngốc.
Vấn đề này đâu cần hỏi, trực tiếp làm là được rồi.
Đối mặt với ánh mắt cực nóng của anh, trái tim Đồng Tuyết Lục cũng bắt đầu tăng tốc theo: “Được.”
Vừa dứt lời, Ôn Như Quy đã nhanh chóng ngồi bật dậy, động tác nhanh đến mức không hề giống người đang bị ốm.
Anh nhìn cô, ánh mắt dừng trên nốt ruồi son dưới mắt.
Trong căn phòng ánh sáng mờ ảo, nốt ruồi son ấy đẹp đến mức rung động lòng người.
Anh rướn thân mình chậm rãi đến gần cô.
Thịch thịch thịch...
Khoảng cách giữa hai người gần sát nhau, anh cảm thấy chắc chắn Đồng Tuyết Lục có thể nghe thấy tiếng trái tim anh đang đập mạnh.
Đồng Tuyết Lục đúng là nghe thấy, mùi hương độc đáo chỉ thuộc về anh ập đến, hơi thở giữa hai người giao nhau, nhiệt độ không khí trong phòng dần dần tăng lên từng chút một.
Mùi vị ái muội tràn ngập khắp căn phòng.
Cô hé môi nói: “Còn không chứng minh khả năng lát nữa lại có người tới đấy.”
Trong lòng Ôn Như Quy có chút căng thẳng, khi ở nhà họ Đồng anh từng bị Đồng Miên Miên phá hủy hai lần rồi.
Nghĩ đến điều này, anh lập tức dán người qua.
Đồng Tuyết Lục không ngờ anh sẽ hành động đột ngột như vậy, may mà anh biết khống chế sức lực, nếu không môi cô sẽ bị anh đ.â.m vào sưng lên mất.
Cánh môi Ôn Như Quy hạ xuống, cả người anh cứng đờ, trái tim đã hoàn toàn mất khống chế.
Anh cứ ngồi yên, chạm môi cô, không cử động như vậy.
Đồng Tuyết Lục hơi nhướng mày.
Chỉ thế này thôi?
Có điều nghĩ lại cũng là chuyện bình thường, cục cưng to xác ngây thơ đáng yêu này, nếu anh biết cách hôn môi mới là kỳ quái đó.
Đồng Tuyết Lục nâng đôi tay mình lên, vòng qua cổ anh.
Đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m cánh môi Ôn Như Quy.
Cả người Ôn Như Quy run lên, cảm giác tê dại len lỏi khắp toàn thân, giống như bị điện giật vậy.
Hơi thở của anh bắt đầu trở nên dồn dập, cảm giác này quá kỳ lạ, đồng thời còn tươi đẹp đến mức không cách nào nói nên lời.
Đồng Tuyết Lục nhẹ nhàng nói: “Mở miệng.”
Ôn Như Quy nghe thấy thế, ngoan ngoãn mở miệng mình ra.
Đầu lưỡi cô nhân cơ hội ấy chui vào trong, linh hoạt công thành đoạt đất.
Ôn Như Quy ngơ ngẩn.
Anh chưa bao giờ biết đầu lưỡi còn có tác dụng diệu kỳ này.
Ban đầu anh bất động như người gỗ vậy, nhưng mà anh là một cậu học trò rất thông minh.
Rất nhanh anh đã học xong, cuối cùng đảo khách thành chủ, học Đồng Tuyết Lục công thành đoạt đất.
Chậc chậc, kẻ ngốc này không ngốc nha.
Hai người quấn lấy nhau, mãi cho đến khi không thể nào hít thở nổi mới tách ra.
Tim Đồng Tuyết Lục đập rất nhanh, đôi mắt mê ly nhìn anh.
Đột nhiên khóe môi cô cong lên, rướn lại gần khẽ cắn một cái vào cằm anh, sau đó nhẹ nhàng di chuyển xuống yết hầu...
Cả người Ôn Như Quy run rẩy như chiếc lá rơi rụng trong gió, m.á.u trong người lập tức dồn hết lên mặt, cảm giác giống như có dòng điện chạy khắp toàn thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-391-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-chin-muoi-mot.html.]
Cả người tê dại.
**
Lúc này ở Kinh Thị, bộ trưởng Nghiêm ở ủy ban cách mạng đang nói chuyện với cháu trai mình.
Nghiêm Minh móc ra một phong thư từ trên người, có chút mất tự nhiên, nói: “Thứ này là do một nữ đồng chí tên là Đồng Chân Chân ở nông trường bảo cháu giao cho chú.”
Bộ trưởng Nghiêm nhìn anh ta một lát: “Sao cháu lại quen biết loại người này?”
Nghiêm Minh gãi gãi mũi: “Cô ấy là bạn học cấp hai của cháu.”
Ánh mắt sắc bén của bộ trưởng Nghiêm nhìn chằm chằm vào anh ta: “Không phải cháu thích đối phương chứ? Chú nói cho cháu biết, loại người này môn không đăng hộ không đối với nhà họ Nghiêm chúng ta, cháu có ý định gì thì mau bóp c.h.ế.t ngay cho chú.”
Sắc mặt Nghiêm Minh lập tức trở nên trắng bệch, nhưng vẫn gật đầu: “Cháu biết rồi chú.”
Bộ trưởng Nghiêm nhìn lướt qua lá thư, hỏi anh ta: “Bên trong viết gì? Cô ta có nói vì sao lại nhờ cháu đưa thư cho chú không?”
Nghiêm Minh lắc đầu: “Cháu không biết, cháu đến nông trường thăm cô ấy, sau đó cô ấy cầu xin cháu mang bức thư này về cho chú, nói chú xem rồi sẽ biết nó quan trọng đến mức nào.”
Anh ta cũng biết mình không nên đưa thư giúp Đồng Chân Chân, nhưng đối phương vừa làm nũng, anh ta đã không chống đỡ được.
Bộ trưởng Nghiêm trừng mắt liếc anh ta một cái, mở lá thư ra.
Ban đầu trên mặt ông ta mang theo vẻ khinh bỉ và thờ ơ, nhưng đợi sau khi xem xong nội dung lá thư. Hai mắt ông ta lập trức trợn trừng, trở nên vô cùng sắc bén.
Nhìn thấy dáng vẻ này của chú mình, Nghiêm Minh không khỏi tò mò: “Chú, Đồng Chân Chân, cô ấy viết gì cho chú thế?”
Bộ trưởng Nghiêm ngẩng đầu nhìn về phía cháu trai mình: “Bạn học này của cháu bây giờ đang ở nông trường nào? Mau dẫn chú qua đó.”
Nghiêm Minh:?
**
Ngày hôm đó, Ôn Như Quy đã chứng minh trong sạch ba lần.
Sau ba lần chứng minh, cánh môi anh sưng cả lên.
Đến giữa trưa, đoàn người của phòng thương nghiệp về khách sạn, nhìn thấy Ôn Như Quy ai nấy đều hoảng sợ.
“Đồng chí Ôn, nhìn dáng vẻ này của cậu hình như bệnh tình rất nghiêm trọng, cậu chưa đi khám sao?”
Không trách được bọn họ bị dọa, bởi vì lúc này mặt Ôn Như Quy đang đỏ tới mang tai, giống như sốt rất cao, miệng cũng sưng lên giống như dị ứng, dáng vẻ ấy thật sự khiến người ta rất lo lắng.
Ôn Như Quy bình tĩnh gật đầu: “Khám rồi, bác sĩ nói rất nhanh sẽ khỏe lại.”
Mọi người thấy mặt anh đỏ như tôm luộc, đều tỏ vẻ nghi ngờ.
Hôm sau, đoàn người lên tàu hỏa về Kinh Thị.
Ôn Như Quy cũng đi theo bọn họ, cùng nhau quay về, lý do anh đưa ra là bị bệnh phải quay về Kinh Thị tĩnh dưỡng.
Những người khác từng nhìn thấy dáng vẻ mặt đỏ tới mang tai của anh ngày hôm qua, thì không hề nghi ngờ lý do này một chút nào.
Đợi khi quay về Kinh Thị rồi, cha con Tạ Thành Chu cũng chuẩn bị quay về Mỹ.
Tạ Thành Chu chân thành cảm ơn Đồng Tuyết Lục: “Đồng chí Đồng, trong khoảng thời gian này vô cùng cảm ơn cô, những món ngon cô nấu không chỉ khiến tôi ôn lại hương vị mẹ tôi từng làm, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng ngon miệng.”
Nói xong ông ta lấy một hộp quà ra, đưa qua cho cô: “Xin đồng chí Đồng nhất định phải nhận lấy nó.”
Đồng Tuyết Lục từ chối, nhưng đối phương kiên trì, cuối cùng cô đành phải nhận: “Đồng chí Tạ khách sáo quá, đây đều là việc tôi nên làm, món quà này tôi nhận, cảm ơn ngài.”
Trước khi đi, Jason lén tìm Đồng Tuyết Lục một lần: “Đồng chí Đồng, nếu cô chưa có bạn trai, cô sẽ suy xét tôi chứ?”
Đồng Tuyết Lục cười lắc đầu: “Sẽ không.”
Jason nghi hoặc: “Có thể nói cho tôi biết vì sao không?”
Đồng Tuyết Lục cười không trả lời.
Mãi cho đến khi Ôn Như Quy hỏi vấn đề tương tự, cô mới nói: “Em sẽ không lựa chọn Jason, bởi vì tên tiếng trung của anh ta.”
Ôn Như Quy: “Tên của cậu ta có vấn đề gì?”
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục run rẩy một cái: “Bởi vì anh ta tên là Tạ Quảng Côn.”
Cái tên này luôn khiến cô nhớ tới, Tạ Quảng Khôn khiêu vũ bài “Tình yêu nông thôn” ở thời hiện đại.
Không thể yêu nổi.
Thật sự không thể yêu thương nổi.
(Muốn biết Tạ Quảng Khôn là ai, các tình yêu có thể search cái tên <谢广坤 > này trên youtube nhé) @@