Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 387: Ly trà xanh thứ ba trăm tám mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-08 12:28:01
Lượt xem: 235
Tỉnh dậy sau cơn mơ, anh nâng cổ tay lên nhìn thời gian một chút, còn chưa tới bảy giờ.
Anh nhẹ nhàng xuống giường, sau đó mặc quần áo vào, nhét túi du lịch xuống dưới gầm giường, sau đó đóng cửa lại, đi xuống lầu rửa mặt.
Nhân viên phục vụ dưới lầu thấy anh thì có chút sửng sốt, ngáp một cái nói: “Đồng chí Ôn, sao anh dậy sớm thế?”
Ôn Như Quy nói: “Trải chăn đệm ra sàn nằm lạnh quá, không ngủ được. Không biết hôm nay có ai trả phòng không?”
Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Không ạ, phải đến ba ngày sau mới có phòng trống cơ.”
Ôn Như Quy gật đầu, sau khi rửa mặt thì hỏi mượt một cái ghế từ nhân viên phục vụ, sau đó ngồi sang một bên.
Nhân viên phục vụ ngáp mấy cái liền, chờ những đồng nghiệp khác tới thay ca cho cô, cô mới được về nhà nghỉ ngơi.
Đồng Tuyết Lục tỉnh lại, phát hiện bên trong phòng không có bóng dáng của Ôn Như Quy đâu, không khỏi có chút sửng sốt.
Trong khoảnh khắc ấy cô hơi hoảng hốt, nếu không phải trong phòng còn lưu lại mùi hương của anh, cô còn tưởng rằng tối hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Cô đứng lên thay quần áo rồi rửa mặt, sau đó đi xuống lầu tìm Ôn Như Quy.
Vừa đi tới đầu cầu thang, cô đã nhìn thấy Jason đang đội mũ xanh, quấn khăn quàng cổ màu xanh lá đi về phía mình: “Chào buổi sáng đồng chí Đồng.”
Đồng Tuyết Lục cười với anh ta, còn chào hỏi người phía sau anh ta.
Đoàn người đi xuống, lúc nhìn thấy Ôn Như Quy ở sảnh lớn, Jason ngây ngẩn: “Đồng chí Ôn, sao anh lại ở đây?”
Ôn Như Quy bình tĩnh nói: “Tạm thời tôi tới đây công tác, đúng lúc trọ ở khách sạn này.”
Đám người Jason không biết khách sạn hết phòng, còn tưởng rằng anh tự thuê phòng.
Lúc này nhân viên phục vụ không ở đây, đợi khi nhân viên phục vụ trở lại thì đã thấy Ôn Như Quy và đoàn người Đồng Tuyết Lục vừa nói vừa cười, còn tưởng bọn họ là người cùng một đoàn.
Vì vậy chuyện hai người Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục ở chung một phòng cứ thế chìm vào quên lãng.
Khách sạn đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong xuôi cho bọn họ từ trước, Đồng Tuyết Lục đi qua phòng bếp làm canh gà nấu đậu phụ khô và bánh chẻo rán.
Canh gà nấu đậu phụ khô là món ăn của Hoài Dương, cũng là món ăn truyền thống nổi tiếng của Dương Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-387-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-tam-muoi-bay.html.]
Canh gà nấu đậu phụ khô yêu cầu kỹ thuật cắt tỉa rất cao, đầu bếp khách sạn thấy Đồng Tuyết Lục làm thức ăn, miệng cũng há hốc ra.
So với Đồng Tuyết Lục, đồ ăn bọn họ làm đơn giản như trẻ con đang nghịch bùn.
Canh gà nấu đậu phụ khô dùng nhiều loại gia vị nấu chung với nhau, đủ loại mùi thơm dung hòa vào bên trong đậu phụ khô, ăn rất thơm ngon, không có chút mùi tanh nào của đậu, khiến vị giác người ta được khai mở.
Bánh chẻo rán dùng thịt heo, trứng gà và nấm hương làm nhân, sau khi làm xong biến thành những chiếc bánh chẻo vàng ươm.
Bánh chẻo rán có vỏ ngoài giòn rụm, cắn một miếng, nhân bánh bên trong thơm ngon mềm mại, ăn ngon hơn sủi cảo hấp rất nhiều.
Nhìn có vẻ giống nhau, nhưng làm bánh chẻo rán lại phiền phức hơn sủi cảo rất nhiều. Sủi cảo chỉ cần bọc nhân lại là xong, nhưng mà bánh chẻo rán lại không hoàn toàn chỉ có như vậy, điều này phải dựa vào tay nghề của đầu bếp.
Phải làm sao cho ngoài giòn trong mềm, lại phải để nhân bánh không bị chảy ra, lớp vỏ cũng phải mềm mại dễ vỡ, cứng quá ăn cũng không ngon, may mà chuyện này không thành vấn đề với Đồng Tuyết Lục.
Bữa sáng đầu tiên khi tới Dương Châu, đoàn người ăn say sưa đến nỗi miệng thơm phức, cảm giác mệt mỏi cả ngày hôm qua đều bay biến đi đâu hết.
Những vị khách khác trong khách sạn ngửi thấy mùi thơm cũng không ngừng nuốt nước miếng, còn chạy đi tới quầy lễ tân hỏi nhân viên phục vụ xem có thể mua hay không. Nhân viên phục vụ nói với bọn họ rằng cô ấy cũng rất muốn ăn đây này.
Dáng vẻ khi ăn của Jason rất lịch sự, nhưng tốc độ lại không chậm hơn người khác một chút nào: “Đồng chí Đồng, tài nấu nướng của cô đúng là tuyệt thật, muốn dẫn cô qua nước Mỹ quá.”
Nghe thấy vậy Ôn Như Quy nhíu mày lại, nhất thời cảm thấy bảnh chẻo rán trong miệng không còn thơm ngon nữa.
Jason không thấy vẻ mặt của Ôn Như Quy, nói tiếp: “Chắc là đồng chí Đồng không biết, khi người nước ngoài gặp nhau thường thích gọi nhau là darling, ý chính là anh yêu. Nếu như đồng chí Đồng tới nước Mỹ, ngàn vạn lần đừng bị hù dọa đó.”
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp mở miệng, Ôn Như Quy đã lên tiếng: “Hoa Hạ của chúng ta là đất nước coi trọng lễ nghi, chỉ gọi người khác là đồng chí hoặc là trưởng bối, sẽ không tùy tiện để người khác gọi là anh yêu.”
Trong khoảnh khắc này, ấn tượng của Ôn Như Quy đối với nước ngoài đã kém tới cực điểm.
Sao có thể gặp ai cũng gọi anh yêu được?
Hai từ anh yêu chỉ dành riêng cho anh mà thôi!
Bánh chẻo rán trong miệng Jason hơi nóng, muốn đi tìm nhân viên phục vụ xin nước uống, chủ đề này cứ thế chấm dứt.
Nhân lúc mọi người không chú ý tới bên này, Đồng Tuyết Lục ghé lại gần Ôn Như Quy, thấp giọng nói: “Anh yên tâm đi, em chỉ gọi một mình anh là anh yêu thôi.”
Đối mặt với đôi mắt hạnh long lanh của cô, trong miệng Ôn Như Quy như được nhét một viên kẹo ngọt.
Kẹo tan ra, ngọt từ trong miệng đến trong lòng, khiến cho môi anh không nhịn được cong lên.