Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 385: Ly trà xanh thứ ba trăm tám mươi lăm

Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:27:32
Lượt xem: 117

Đồng Tuyết Lục: “...”

Cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Nhưng mà người đã ở đây rồi, giờ cũng đã là nửa đêm canh ba, bên ngoài đang có mưa kèm tuyết, cô không thể trơ mắt nhìn nhân viên phục vụ đuổi anh ra ngoài được.

Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nói với nhân viên phục vụ: “Không sai, đồng chí Ôn này chính là anh họ tôi. Anh ấy đến cùng với đoàn người chúng tôi, nhưng bởi vì lãnh đạo tạm thời giao anh ấy đi làm những chuyện khác nên mới chậm trễ, không biết cô có thể giúp tôi thuê một phòng được không?”

Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Phòng ở đã kín người rồi, nếu không phải cô nói đây là anh họ mình, căn bản tôi sẽ không để anh ta vào.”

Đám người Đồng Tuyết Lục đều là người có thân phận, người còn chưa tới lãnh đạo đã ra đón, bảo bọn họ nhất định phải tiếp đón thật nồng nhiệt, cho nên nhân viên phục vụ không hề nghi ngờ lời nói của Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục bình tĩnh nói: “Thì ra là như vậy, thế thì đành phải để anh ấy chen chúc với mấy đồng chí nam khác thôi.”

Nhân viên phục vụ gật đầu, tránh đường ra cho bọn họ lên lầu.

Ôn Như Quy đi theo sau lưng Đồng Tuyết Lục, tim đập như sấm.

Đồng Tuyết Lục dẫn thẳng anh về phòng của mình.

Lần này trong đoàn chỉ có một mình cô là đồng chí nữ, cho nên cô được đơn độc ở riêng một gian phòng.

Phòng này là một gian phòng nhỏ rộng chừng mười mét vuông, bên trong có hai chiếc phản cứng rắn và một cái bàn, trên bàn để bình nước quân dụng do Đồng Tuyết Lục tự mang tới, trừ những thứ này ra thì chẳng còn gì nữa cả.

Đồng Tuyết Lục chỉ một cái giường còn lại: “Tối nay anh ngủ ở đó đi.”

Những đồng chí nam khác đều là hai người một gian phòng, giường được bố trí rất vừa vặn, giường rất nhỏ nên chỉ có thể ngủ một người. Nếu là Ôn Như Quy của quá khứ, anh chỉ có thể ngả ra đất nằm ngủ.

Nhưng mà nằm ngủ dưới đất trong tiết trời này, ngày mai chắc chắn sẽ bị lạnh sinh bệnh.

Ánh mắt Ôn Như Quy rơi vào chiếc giường cách đó không tới một cánh tay, tai đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được: “Nếu không thì... Để anh ra ngoài đi, sáng sớm ngày mai anh sẽ đi tìm khách sạn khác hoặc là nhà khách.”

Vừa rồi nghe thấy nhân viên phục vụ nói không còn phòng, anh vô thức nói mình là anh họ của Đồng Tuyết Lục.

Nhưng mà bây giờ hai người sắp ở trong cùng một căn phòng rồi, anh mới phản ứng lại là làm như vậy không đúng.

Trong niên đại này quan hệ giữa nam và nữ bị quản lý rất nghiêm. Nếu ngày mai để mọi người phát hiện ra bọn họ ở cùng một căn phòng, đến lúc đó danh dự của cô sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Bên ngoài đang có tuyết rơi, anh muốn bị đông lạnh thành người tuyết luôn à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-385-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-tam-muoi-lam.html.]

Vân Chi

Ánh mắt Ôn Như Quy cũng không dám đối mặt với cô, tai đỏ tới nỗi gần như sắp nhỏ ra máu: “Nhưng mà chúng ta cô nam quả nữ ở cùng một phòng, như vậy không tốt cho em.”

Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nhìn anh: “Chẳng lẽ nửa đêm anh sẽ làm chuyện gì gây rối cho em sao?”

Ôn Như Quy lắc đầu liên tục: “Sẽ không!”

Anh tình nguyện mình bị tổn thương, cũng sẽ không làm bất kỳ chuyện gì tổn thương cô.

Bây giờ trong lòng anh đã bắt đầu hối hận, anh không nên đột ngột đi theo cô như vậy.

Đồng Tuyết Lục nhún vai: “Nếu đã không làm thì anh còn lo lắng gì nữa? Em cũng chẳng lo, lẽ nào... Anh đang sợ em sẽ làm chuyện gì bất chính với anh?”

Vừa nói ánh mắt cô vừa rơi vào trên người anh, khi ánh mắt ấy quét qua đôi chân thon dài thẳng tắp của Ôn Như Quy còn đảo qua đảo lại trên đó mấy vòng.

Ôn Như Quy chú ý tới ánh mắt của cô, trái tim đập điên cuồng, thân thể trở nên cứng ngắc khó hiểu: “Em sẽ không, em không phải loại người như vậy.”

Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm sửa lại “Anh sai rồi, em chính là loại người như vậy”.

Nếu không phải chỗ này không thích hợp, cô nhất định sẽ đè anh xuống dưới người này này kia kia một hồi, bắt nạt tới nỗi anh khóc hu hu mới thôi.

“Nếu đã như vậy thì anh còn lo lắng gì nữa? Ở lại đây đi. Đúng rồi, anh ăn cơm tối chưa?”

Ôn Như Quy gật đầu: “Ăn rồi.”

Vừa dứt lời, bụng anh vang lên âm thanh “ọc ọc”.

Ôn Như Quy: “...”

Xấu hổ quá đi.

Đồng Tuyết Lục bật cười một tiếng: “Anh đi tắm đi, em tới phòng bếp làm vài món cho anh ăn.”

Phòng bếp có sẵn nguyên liệu để nấu vài món đơn giản, như mì sợi, cải xanh và trứng gà, cô chỉ cần xuống bếp là có thể nấu luôn.

Ôn Như Quy đỏ mặt gật đầu: “Ừ.”

Ôn Như Quy cầm quần áo chầm chậm bước từng bước xuống dưới lầu.

...

Loading...