Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 383: Ly trà xanh thứ ba trăm tám mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:26:51
Lượt xem: 151
Vừa nghĩ tới chuyện bọn họ sẽ gặp nhau, ở cùng nhau vài ngày, trong lòng anh lại như con kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột không chịu được.
Mặc dù Chu Diễm chưa từng trải qua chuyện này, nhưng nghe đến lời của Hoàng Khải Dân, anh ta nghĩ một chút cũng có thể hiểu được.
Vất vả lắm mới tìm được một bạn gái, lại có người nhìn chằm chằm bạn gái của mình, nghĩ một chút thôi đã thấy không nhịn được!
Chu Diễm: “Nhưng mà tức giận thì được tích sự gì? Ôn Như Quy lại không thể đi cùng?”
Hoàng Khải Dân dùng đôi mắt như nhìn người ngu mà liếc anh ta: “Chẳng trách cho đến giờ cậu vẫn chưa dắt được bạn gái về nhà, cậu đúng là quá trung thực không biết biến báo!”
Nói xong anh ta nghiêng đầu nhìn Ôn Như Quy: “Như Quy, tôi nói cậu nghe nè, vì bạn gái, cậu phải đi cùng!”
Ôn Như Quy ngẩn ra: “Đi cùng?”
Chu Diễm: “Nhưng mà ngày mốt chúng ta phải về căn cứ làm việc rồi, cậu muốn để Như Quy vắng mặt à?”
Hoàng Khải Dân lại nhìn anh ta khinh bỉ: “Cậu nói xem đi làm quan trọng hay bạn gái quan trọng hơn?”
Lỗ tai Ôn Như Quy hơi đỏ lên: “Bạn gái quan trọng.”
Hoàng Khải Dân dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy nhìn anh: “Tốt lắm, giác ngộ của cậu cao hơn Chu Diễm nhiều, chẳng trách cậu có bạn gái sau cậu ta lại được nắm tay trước cậu ta. Đúng là giống đàn ông hơn hẳn cậu ta!”
Chu Diễm không nắm tay không giống đàn ông: “...”
Hoàng Khải Dân nói tiếp: “Vừa mới hết năm, bây giờ cậu trở về căn cứ cũng chẳng có việc gì quan trọng để làm, cho nên cậu xin nghỉ viện trưởng cũng sẽ phê duyệt cho cậu, huống hồ còn là chuyện về bạn gái!”
“Cậu đợi ngày mai rồi hẵng mua vé tàu hỏa, tốt nhất là mua muộn hơn bạn gái cậu một chuyến. Sau đó ngày mai cậu vẫn tiễn bạn gái mình như cũ, đợi sau khi bọn họ đi rồi cậu mới đi theo, đến lúc đó cậu sẽ đi qua, cho bạn gái cậu một niềm vui bất ngờ!”
Chu Diễm gãi gãi mũi: “Như vậy có phải không ổn lắm không?”
Hoàng Khải Dân nhướng mày: “Có gì mà không ổn? Như Quy, tôi nói với cậu này, cậu không phải chỉ đi chung, hơn nữa nhất định phải ăn diện thật đẹp!”
Ôn Như Quy lộ ra vẻ mặt mê mang: “Ăn diện?”
Chu Diễm cũng rất giật mình: “Đàn ông thì ăn diện cái gì? Phụ nữ mới phải ăn diện chứ!”
Hoàng Khải Dân lại trừng mắt nhìn anh ta một cái, khinh bỉ: “Các cậu xem các loài chim kìa, chim đực muốn hấp dẫn chim cái thì cả người nhất định phải khoác lên bộ lông xinh đẹp, chim công là như thế, chim uyên ương cũng thế, ngay cả gà trống và gà mái cũng thế. Nếu như vẻ ngoài trông không đẹp đẽ, chim cái sẽ coi thường bọn chúng.”
Hai người Ôn Như Quy và Chu Diễm suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này có vẻ như rất có đạo lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-383-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-tam-muoi-ba.html.]
Hoàng Khải Dân thấy hai người bọn họ bị mình thuyết phục, trên mặt nở nụ cười đắc ý: “Cho nên Như Quy à, cậu phải ăn diện đẹp vào, mặc bộ quần áo nào cậu thấy đẹp nhất để xuất hiện trước mặt tên gian manh đó, để cho cậu ta biết rằng, con chim đực là cậu đây đẹp hơn cậu ta!”
Ôn Như Quy: “...”
Chu Diễm: “...”
Mặc dù câu sau của Hoàng Khải Dân nghe hơi là lạ, nhưng Ôn Như Quy vãn bị anh ta thuyết phục.
Sau khi cảm ơn Hoàng Khải Dân, anh run rẩy đội gió lạnh về nhà.
Vân Chi
Lúc trở lại khu tập thể gia đình quân nhân, anh gọi điện thoại cho viện trưởng ở chỗ gác cổng, nói về việc xin nghỉ.
Giống như Hoàng Khải Dân dự đoán, sau khi viện trưởng hỏi rõ chuyện đã đồng ý ngay lập tức.
Viện trưởng còn động viên anh: “Như Quy này, cậu nhất định phải giữ lấy bạn gái của mình, đàn ông độc thân trong căn cứ của chúng ta nhiều quá rồi, cậu đừng khiến căn cứ loạn thêm nữa.”
Ôn Như Quy: “...”
Sau khi gọi điện thoại xong, anh cưỡi xe đạp tới ga tàu hỏa mua vé.
Đầu năm nay ra vào đều cần thư giới thiệu, cho nên vé tàu hỏa cũng không khó mua.
Sau khi mua vé xong, anh về nhà nói lại chuyện này cho ông Ôn và chú Tông.
Ông Ôn vỗ tay “bôm bốp” vang dội: “Ngay từ đầu ông đã bảo tên đó gian manh lắm rồi, nói không chừng người đề xuất muốn Tuyết Lục đi theo chính là do tên đó!”
Mặc dù Ôn Như Quy không quá thích Kiệt Sâm, nhưng mà vẫn ăn nói tử tế: “Ông nội, cháu cảm thấy cậu ta không có quyền lớn đến mức ấy đâu.”
Ông Ôn chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Sao cháu lại nói đỡ cho tình địch thế hả? Cháu dọn đồ xong chưa?”
Ôn Như Quy: “Cháu sẽ dọn ngay đây.”
Ông Ôn suy nghĩ một chút, vẫn thấy không yên lòng: “Nếu không để ông đi cùng cháu nhé? Cháu không có kinh nghiệm, ông sợ cháu không đối phó được với tên kia!”
Ôn Như Quy: “...”
Nếu để ông nội đi cùng, chắc sẽ lớn chuyện mất.
Huống hồ anh còn muốn ở riêng hai người với Đồng Tuyết Lục, nếu ông nội đi cùng, chắc chắn anh sẽ không có cơ hội.
Ôn Như Quy khuyên can mãi, cộng thêm chú Tông ở bên cạnh khuyên nhủ, cuối cùng mới khiến ông Ôn từ bỏ ý định đi theo.