Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 379: Ly trà xanh thứ ba trăm bảy mươi chín
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:25:23
Lượt xem: 113
Trong nhà bếp, Phác Kiến Nghĩa đang phụ trách xiên nấm và các loại rau dưa khác vào xiên tre, tiện sử dụng cho tiệc nướng tối nay.
Anh ta vừa xiên vừa thở dài nói: “Đúng là ngưỡng mộ cậu thật, nhanh như vậy đã tìm được người yêu, tôi ở nhà thiếu chút nữa đã bị cha mẹ ép đến điên rồi này.”
“Mỗi ngày bọn họ đều bắt tôi đi xem mắt, bọn họ không hiểu được tôi chút nào, bây giờ trái tim tôi đang ngàn vạn vết thương, hiện tại không hề muốn tìm người yêu, lại càng không muốn kết hôn.”
Nói lâu như vậy mà Ôn Như Quy vẫn không nhúc nhích, Phác Kiến Nghĩa không nhịn được lên tiếng: “Rốt cuộc cậu có đang nghe tôi nói chuyện hay không thế?”
Vân Chi
Ôn Như Quy: “Ừ.”
Thấy anh đáp lời, Phác Kiến Nghĩa lại tiếp tục nói: “Trước kia tôi luôn cảm thấy những nhà thơ cổ đại đều là không ốm mà rên, bây giờ tôi mới hiểu được, bọn họ có cảm xúc mới biểu đạt thành thơ, giống như bây giờ tôi cũng hiểu rõ loại khó chịu ‘ngoài mây đen không phải núi’ là...”
Lời nói còn chưa dứt, đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng cười mỉa mai.
“Thơ ca của Nguyên Chẩn là ‘Đã qua bể thẳm khôn còn nước, ngoài chốn non vu chẳng có mây’, ngay cả lời thơ anh cũng nhớ nhầm, còn nói gì đến cảm động lây!”
Cả người Phác Kiến Nghĩa cứng đờ, mặt giống như bị người ta tát cho một cái, vừa đau vừa rát.
Anh ta xoay người lại muốn tranh luận với Khương Đan Hồng một chút, ai ngờ vừa quay người lại đã đối diện với một đôi mắt dịu dàng.
Đối phương có đôi mày liễu cong cong, cái mũi xinh xắn, đôi môi hồng chúm chím, mím môi cười khiến cho người ta thấy giống như ngàn vạn cây lê nở đầy hoa.
Phác Kiến Nghĩa nhìn thấy đối phương, lập tức ngây người.
Khương Đan Hồng thấy bộ dạng ngốc nghếch của anh ta, buông đồ trong tay xuống nói với Tiêu Uẩn Thi: “Hay là chúng ta ra ngoài giúp đỡ đi.”
Ở trong này tiếp tục phải nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Phác Kiến Nghĩa, chị ta sợ không kiểm soát được cái miệng sắc bén của mình, dù sao hôm nay cũng là lễ Tết, cãi nhau trong nhà người khác thì không tốt lắm.
Tiêu Uẩn Thi đang định gật đầu, đột nhiên Ôn Như Quy ngẩng đầu lên...
Nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Như Quy, cô ta lập tức hoảng sợ: “Đồng chí Ôn, sao anh lại ở chỗ này?”
Ôn Như Quy nhìn về phía cô ta, hơi giật mình: “Xin hỏi cô là...?”
Mặt Tiểu Uẩn Thi hơi nóng lên: “Tôi là Tiêu Uẩn Thi, tôi đến đây cùng chị Đan Hồng, không ngờ lại nhìn thấy anh ở chỗ này.”
Ôn Như Quy: “Đây là nhà bạn gái tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-379-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-bay-muoi-chin.html.]
Nhà của bạn gái anh?
Tiêu Uẩn Thi giật mình, nói cách khác Đồng Tuyết Lục chính là bạn gái anh?
Trên mặt Tiêu Uẩn Thi thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, trong lòng có chút lo lắng.
Mặc dù cô ta chưa từng nói chuyện này với bất cứ ai, bây giờ cũng đã buông bỏ cảm tình với Ôn Như Quy từ lâu, nhưng nếu bị người khác phát hiện ra, người ta có thể cho rằng cô cố tình tiếp cận Đồng Tuyết Lục hay không?
Nhưng trước khi tới đây cô hoàn toàn không biết Đồng Tuyết Lục là bạn gái của Ôn Như Quy, Khương Đan Hồng từng nhắc tới những người giúp đỡ chị ấy trước mặt cô, có điều chị ấy chỉ gọi Ôn Như Quy là đồng chí Ôn, cho nên từ đầu đến cuối cô chưa từng nghĩ tới người đó lại chính là Ôn Như Quy.
Khương Đan Hồng phát hiện ra mặt Tiêu Uẩn Thi có chút tái nhợt, quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”
Tiêu Uẩn Thi lắc đầu: “Em không sao, chúng ta ra bên ngoài giúp đỡ đi.”
Nếu Ôn Như Quy ở trong nhà bếp, cô ta không thể cùng đứng trong này,
Tình ngay lý gian, cô phải tránh tị hiềm!
Cho đến khi Tiêu Uẩn Thi đi xa rồi, Phác Kiến Nghĩa mới lấy lại tinh thần chậm: “Như Quy, cậu quen biết vị đồng chí nữ đó sao?”
Ôn Như Quy: “Ừ.”
Đôi mắt Phát Kiến Nghĩa sáng lên: “Cô ấy là ai? Sao trước kia tôi chưa từng nghe thấy cậu nhắc tới cô ấy?”
Ôn Như Quy khó hiểu nhìn anh ta một cái: “Cô ấy là con gái của thầy giáo tôi, tại sao tôi phải nhắc tới cô ấy với cậu chứ?”
Phác Kiến Nghĩa: “Hóa ra là con gái thầy giáo của cậu, chẳng trách lại có khí chất như vậy!”
Ôn Như Quy nhìn anh ta: “Hình như cậu có gì đó không đúng lắm.”
Phác Kiến Nghĩa lấy khuỷu tay huých vào anh một cái: “Như Quy, cậu xem điều kiện của tôi cũng không tệ, hay là cậu làm bà mai, giới thiệu giúp tôi với vị đồng chí nữ đó đi?”
Lông mày Ôn Như Quy nhẹ nhàng nhíu lại: “Không phải cậu vừa mới nói cậu không muốn kiếm bạn gái, lại càng không muốn kết hôn sao?”
Phác Kiến Nghĩa: “...”
Ôn Như Quy tiếp tục bổ dao: “Cậu còn nói ‘ngoài mây đen không phải núi’.”
Phác Kiến Nghĩa: “...”