Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 378: Ly trà xanh thứ ba trăm bảy mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:24:41
Lượt xem: 200
Đồng Miên Miên xoa mắt đi vào, khó hiểu hỏi: “Ông lớn là gì ạ? Ý là ông nội tương đối nhỏ sao? Vậy ai là ông lớn? Là ông nội Ôn sao?”
Ôn Như Quy: “...”
Tư lệnh Tiêu tức giận đến mức mũi thở phì phì: “...”
Ông mới là ông lớn, cái lão già họ Ôn kia có tư cách gì đứng trên ông chứ?
Đồng Tuyết Lục ngủ thẳng đến mười giờ mới thức dậy, lúc này Ôn Như Quy và tư lệnh Tiêu đã mắt to trừng mắt nhỏ trong phòng khách hai tiếng đồng hồ rồi.
Cô thay quần áo xong mới ra ngoài, nhìn thấy Ôn Như Quy thì có chút bất ngờ: “Sao anh lại đến đây sớm như vậy?”
Hôm nay cô muốn mời khách, định tổ chức một bữa tiệc đồ nướng BBQ trong sân.
Sau khi xuyên qua, đám người nhà họ Ngụy, Ôn Như Quy, Phác Kiến Nghĩa và Phương Tĩnh Viện đều giúp đỡ cô rất nhiều, hơn nữa sau khi nhận lại ông nội, cô vẫn chưa chính thức đề cập tới việc này với mọi người, cho nên nhân muốn mượn cơ hội giới thiệu chính thức luôn.
Ngoại trừ những người ở trên ra, cô còn mời thêm cả Khương Đan Hồng.
Cha mẹ và em trai của Khương Đan Hồng đều đã qua đời, những người thân thích khác không phải bị chị ấy đưa đến nông trường, thì cũng không còn lui tới với chị ấy, ở thủ đô chị ấy chẳng khác nào một người cô đơn.
Có điều tới chạng vạng tiệc BBQ mới bắt đầu, Ôn Như Quy đến đây sớm như vậy có chút ngoài dự đoán của cô.
Nhìn thấy cô, trong mắt Ôn Như Quy không còn nhìn thấy những người khác nữa: “Anh muốn đến sớm một chút để giúp đỡ em.”
Đồng Tuyết Lục biết anh muốn dành nhiều thời gian ở chung với mình, đôi môi đỏ khẽ cong lên cười nói: “Được, vậy đợi lát nữa anh tới nhà bếp giúp em nhé.”
“Được!”
Bây giờ Ôn Như Quy rất nhạy cảm với hai chữ nhà bếp,
Mỗi lần ở trong nhà bếp, cho dù không có phần thưởng, cũng có thể một mình ở chung với cô.
Tư lệnh Tiêu ngồi trong phòng, không kịp đề phòng đột ngột bị đút cho một miệng đầy “Thức ăn cho chó”, cảm thấy bụng no căng.
...
Tối hôm qua, trời đổ tuyết lớn, bây giờ sân được bao bọc một tầng tuyết đọng trắng xóa rất dày.
Sau khi ăn trưa xong, mấy anh em Đồng Gia Minh và Ngụy Châu Châu ở cách vách cùng đắp người tuyết ở trong sân, cực kỳ náo nhiệt.
Đồng Tuyết Lục: “Chúng ta cũng đắp người tuyết đi.”
Ánh mắt Ôn Như Quy nhìn chằm chằm vào cô: “Được.”
Trình độ đắp người tuyết của Đồng Tuyết Lục rất bình thường, đắp ra một đống không đâu vào đâu, nhìn thấy thành phẩm chính cô cũng không nhịn được bật cười.
Ngược lại người tuyết mà Ôn Như Quy đắp rất đáng yêu, tròn vo.
Anh dùng đá viên để làm đôi mắt cho người tuyết, cà rốt làm thành miệng, nhìn qua rất sống động.
Đồng Tuyết Lục: “Người tuyết anh đắp thật là xinh đẹp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-378-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-bay-muoi-tam.html.]
Lỗ tai của Ôn Như Quy đỏ lên, thấp giọng nói: “Giống em.”
Ai nha, còn nói những lời âu yếm ngọt ngào nữa.
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu: “Ai dạy anh nói những lời này vậy?”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Không ai dạy cả.”
Có điều anh có một cuốn sổ, ghi lại cách những người khác theo đuổi bạn gái để học theo.
Chỉ có điều chuyện kiểu này khiến người ta khó có thể mở miệng, anh định sau này mới nói cho cô.
Đồng Tuyết Lục thấy vậy cũng không truy hỏi rõ ràng, bảo anh đắp thêm một người tuyết nữa ở bên cạnh.
Vốn dĩ Ôn Như Quy đã muốn làm như vậy, nghe thấy cô nói lời này, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Vân Chi
Anh nhanh chóng đắp ra một cặp người tuyết.
Hai người tuyết một cao một thấp, thân mật ở bên nhau, nhìn qua giống như một đôi tình nhân.
Đến ba bốn giờ chiều, khách khứa lần lượt đến cửa.
Bởi vì trong thời đại này mua thịt không dễ dàng, cho nên ngay từ đầu Đồng Tuyết Lục đã nói với mọi người, bảo bọn họ tự mang nguyên liệu nấu ăn đến.
Lúc ông Ôn và chú Tông tới nhà, hai người mang theo tiểu Bát đã nhổ lông sạch sẽ.
Nhà họ Ngụy mang theo trứng chim và ngô tới, Phương Tĩnh Viện mang theo thịt bò.
Đến lượt Khương Đan Hồng, ngoại trừ mang theo thực phẩm, cô ấy còn dẫn theo một người đến đây.
Người này không phải người lạ, mà chính là Tiểu Uẩn Thi.
Khương Đan Hồng giải thích: “Đây là bạn bè chị mới quen, đúng lúc cô ấy đến thăm nhà chị, nên chị đã mời cô ấy cùng đến đây.”
Tiêu Uẩn Thi đỏ mặt: “Tôi không mời mà đến, xin đồng chí Đồng thứ lỗi.”
Cô ta và Khương Đan Hồng quen biết nhau ở trường học.
Khương Đan Hồng là người đầu tiên dám đứng ra cử báo chồng và cha chồng mình, quan hệ trong trường học không tốt lắm, còn cô ta, là một học sinh lớn tuổi, trong trường học cũng không có bạn bè gì.
Sau một cơ hội tình cờ quen biết, hai người chỉ trách gặp nhau quá muộn, hai người đều tán thưởng sự dũng cảm của nhau, cho nên rất nhanh đã kết thành bạn bè thân thiết.
Lần này đến đây, là vì Khương Đan Hồng nói chuyện của Đồng Tuyết Lục cho cô ta nghe, khiến cho cô ta cực kỳ khâm phục.
Cô ta rất muốn nhìn thấy cô gái hiếm có này, nên mới mặt dạn mày dày đến đây.
Đồng Tuyết Lục đánh giá Tiêu Uẩn Thi, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ kinh diễm: “Cô là bạn bè của chị Khương Đan Hồng, thì cũng là bạn bè của tôi, cô không cần cảm thấy mất tự nhiên, cứ coi nơi này là nhà của mình là được rồi.”
Tiêu Uẩn Thi nghe vậy, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Đồng chí Đồng đúng là giản dị dễ gần, à phải rồi, tôi tên là Tiêu Uẩn Thi, đồng chí Đồng cứ gọi tôi Uẩn Thi là được rồi.”
Thơ Kiều Vận?
Đồng Tuyết Lục nhướng mày, cái tên này rất có ý nghĩa: “Vậy cô gọi tôi Tuyết Lục là được rồi.”