Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 374: Ly trà xanh thứ ba trăm bảy mươi tư
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:19:35
Lượt xem: 155
Ngày hôm sau, Ôn Như Quy dậy sớm để chuẩn bị.
Đợi sau khi ông Ôn chuẩn bị xong, cả nhà lên đường đi đến nhà họ Đồng.
Ông Ôn và Tư lệnh Tiêu, hai lão già bướng bỉnh vừa gặp mặt đã bắt đầu gây lộn.
Tư lệnh Tiêu: “Vội vàng tới cửa nhà tôi như vậy, rốt cuộc ông sợ cháu trai mình không cưới được vợ đến mức nào hả?”
Ông Ôn tức giận đến mức râu cũng run lên: “Thả rắm mẹ ông ấy! Đây là chúng tôi coi trọng Tuyết Lục mới đến sớm, đồ bảo thủ như ông cả đời chưa từng cưới vợ hiểu cái rắm!”
Tư lệnh Tiêu trúng một mũi tên vào ngực: “Mặc dù cả đời tôi chưa từng cưới vợ, nhưng tôi có nhiều hơn ông một cháu trai và hai cháu gái!”
“...”
Ông Ôn trúng một d.a.o vào ngực, trừng mắt thở phì phì nhìn tư lệnh Tiêu.
Đồ cổ lỗ sĩ cả đời không cưới vợ, vậy mà còn có nhiều cháu trai cháu gái như vậy, thật không công bằng!
Tư lệnh Tiêu thấy ông ta bị mình chọc cho tức giận đến mức nói không nên lời, trong lòng lập tức khoan khoái.
Ông Ôn hừ một tiếng, nói: “Sau này đợi Tuyết Lục qua nhà họ Ôn, ông đừng hòng qua chúng tôi ăn chùa uống chực nữa!”
Tổn thương lẫn nhau phải không, đến đây!
Tư lệnh Tiêu bị trúng một mũi tên vào ngực: “...”
Nghĩ đến cháu gái sắp bị heo nhà họ Ôn ủi mất, tâm trạng lại không tốt.
Đồng Tuyết Lục thấy vậy vô cùng cạn lời, nháy nháy mắt với Ôn Như Quy, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Đối diện với đôi mắt của cô, tim Ôn Như Quy đập như sấm, vội vàng theo sau.
Đi vào phòng bếp, cuối cùng cũng không còn người khác quấy rầy bọn họ.
Đồng Tuyết Lục nói: “Trong khoảng thời gian này anh ở nhà bận cái gì thế?”
Đôi mắt của Ôn Như Quy nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Đọc sách, còn có, nhớ em.”
Ôi chao, tên ngốc này nói lời yêu thương cũng ra dáng ra hình đấy.
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục không kìm được khẽ cong lên, nâng tay vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c anh nói: “Em cũng nhớ anh.”
Thịch!
Máu toàn thân Ôn Như Quy xông lên mặt, lỗ tai và mặt đỏ lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Đồng Tuyết Lục nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c anh: “Lần trước còn thiếu anh một lần tự chứng minh trong sạch, anh muốn chứng minh ngay bây giờ không?”
Tim Ôn Như Quy đập như sấm, anh cảm thấy tim mình đập nhanh như vậy, chắc chắn Đồng Tuyết Lục sẽ cảm nhận được.
Anh gật đầu thật mạnh: “Muốn, còn có phần thưởng lần trước.”
“Phụt...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-374-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-bay-muoi-tu.html.]
Ý cười trên khóe miệng Đồng Tuyết Lục lan tràn đến đáy mắt: “Không phải anh luôn nhớ tới hai việc này chứ?”
“...”
Đôi mắt đen của Ôn Như Quy nhìn cô, mặt càng đỏ hơn.
Đồng Tuyết Lục nháy mắt bảo anh: “Đi đóng cửa lại.”
Ôn Như Quy nghe thấy vậy, tim đập nhanh đến mức gần như không thể kiểm soát được.
Anh xoay người tay chân luống cuống đi tới cửa, còn nhô đầu ra nhìn lướt qua bên ngoài, sau khi thấy không có ai thì nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đồng Tuyết Lục vẫy vẫy tay với anh, quyến rũ như tiểu yêu tinh câu hồn đoạt phách của người khác.
Ôn Như Quy giống như Đường Tăng bị câu hồn nhanh chóng bước qua.
Đồng Tuyết Lục kiễng mũi chân, hôn một cái lên mặt anh trước: “Đây là phần thưởng lần trước.”
Nơi được cô hôn tê tê dại dại, Ôn Như Quy có một loại xúc động muốn vươn tay gãi một cái, chỉ là ngứa ngáy trên mặt thì gãi được, ngứa ngáy trong lòng lại gãi không đến.
Mắt hạnh như nước hồ thu của Đồng Tuyết Lục nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Bây giờ, đến lượt anh tự chứng minh trong sạch.”
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu rọi vào, nhẹ nhàng chiếu rọi trên người cô, khiến cho khuôn mặt cô càng thêm trắng nõn mềm mại, lông tơ trên mặt giống như được mạ một tầng kim quang, ánh vàng rực rỡ.
Đối diện với nốt ruồi son tươi đẹp quyến rũ trên khóe mắt cô, Ôn Như Quy cảm thấy hoàn toàn không thể khống chế được trống ngực.
Anh giơ tay nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, nhìn thấy cánh môi trơn bóng đỏ tươi của cô, đầu chậm rãi kề sát qua.
Mùi hương đặc biệt thuộc về cô xông vào mũi, khiến cho yết hầu anh chuyển động hai cái theo bản năng.
Hơi thở của anh phun trên mặt, trên mặt Đồng Tuyết Lục hơi ngứa ngáy, tim đập nhanh hơn.
Ngay lúc cánh môi hai người sắp chạm vào nhau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân...
“Chị ơi, bên ngoài có người đến tìm chị, anh ta nói anh ta tên là Tặc Sinh!”
Nghe thấy giọng nói của Đồng Miên Miên, Đồng Tuyết Lục đẩy Ôn Như Quy ra.
Ôn Như Quy lùi về sau hai bước, mặt đỏ như nhỏ máu, trong lòng lại mất mát.
Thấy dáng vẻ của anh có chút đáng thương, Đồng Tuyết Lục nắm tay anh nói: “Lần sau chúng ta lại chứng minh.”
Nói xong, cô đi ra mở cửa.
Vân Chi
Cửa vừa mở ra, cô bé Đồng Miên Miên đã xông vào: “Chị ơi, có người tìm chị!”
Đồng Tuyết Lục xoa đầu cô bé: “Chị biết rồi, anh ta đến một mình, hay là cả đám người đến đây?”
Đồng Miên Miên nghiêng đầu, hồn nhiên nói: “Chỉ có một mình, chị ơi sao lại có người tên là Tặc Sinh, anh ba nói tặc sinh là con do kẻ trộm sinh ra.”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Lời giải thích này rất hùng hồn!
“Không phải là Tặc Sinh, là Jason, đợi lát nữa các em không thể nói lung tung trước mặt khách, đã hiểu chưa?”