Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 372: Ly trà xanh thứ ba trăm bảy mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:18:41
Lượt xem: 149
Thật ra anh ta đã tới từ lâu rồi, nhưng vị đồng chí Đồng vẫn cứ mải mê nấu nướng hoàn toàn không chú ý tới anh ta.
Trước đó lúc ở trên xe thấy cô quấn áo bông dày quanh thân, bọc cả người lại như một quả cầu, nhìn rất quê mùa, không ngờ dưới lớp áo bông lại là dáng người uyển chuyển như vậy.
Cũng là vừa rồi khi đang chụp hình, anh ta mới chú ý khuôn mặt cô cực kỳ tinh xảo và xinh đẹp, cực kỳ thích hợp làm người mẫu ảnh.
Đồng Tuyết Lục nhìn anh ta một cái, nói: “Anh như vậy là xâm phạm quyền chân dung của tôi. Lần này tôi bỏ qua, lần sau đừng có vậy nữa!”
Tiểu Tạ nghe nói như vậy, lông mày không khỏi nhếch lên: “Đồng chí Đồng đúng là đặc biệt, cô hoàn toàn khác với những người khác.”
Vừa rồi anh ta cầm máy chụp hình chụp khắp nơi, những người khác thấy máy chụp hình của anh ta có tò mò, có sợ hãi, nhưng mà sau khi anh giải thích rằng đang chụp hình cho họ, thì ai ai cũng trở nên cực kỳ vui vẻ.
Chỉ có cô là hết sức bình tĩnh, trái lại còn nói với anh ta rằng mình xâm phạm quyền chân dung của cô!
Tiểu Tạ xin lỗi: “Đồng chí Đồng, tôi xin lỗi cô, lần sau sẽ không vậy nữa!”
Đồng Tuyết Lục gật đầu một cái, múc sườn bò vào đĩa.
Tiểu Tạ ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, bụng vang âm thanh ọc ọc.
Anh ta đi tới nhìn thử, không khỏi huýt sáo một tiếng: “Đồng chí Đồng không hổ là đầu bếp với tài nấu nướng bậc nhất, những món ăn này của cô đều đủ sắc hương vị!”
“Quá khen.”
Tiểu Tạ nói: “Đúng rồi, tên đồng chí Đồng là gì vậy? Tôi tên là Tạ...”
Khi Tiểu Tạ nói tên mình ra, bên ngoài vang lên anh thanh bén nhọn, không biết là tiếng gì.
Đồng Tuyết Lục cau mày lại: “Tôi tên là Đồng Tuyết Lục, đồng trong người cô đơn giữa ngày đông, tuyết trong bông tuyết, lục trong màu xanh, anh vừa nói anh tên gì vậy? Vừa rồi tôi nghe không rõ.”
“Úi chà, tên đồng chí Đồng dễ nghe thật. Thật khéo màu xanh lục cũng là màu mà tôi thích nhất, màu xanh lục cây tượng trương cho hy vọng, tôi còn có một cái mũ màu xanh lục nữa đó!”
Đồng Tuyết Lục: “...” Nhóc con, anh nghiêm túc đó hả?
Tiểu Tạ nói xong, thì cho rằng vừa rồi là do khẩu âm của mình khiến cô không nghe rõ, nên mới lấy bút và một tờ giấy từ trong túi ra, viết tên mình lên trên đó.
Đồng Tuyết Lục quay đầu liếc một cái, khóe miệng không khỏi co quắp dữ dội: “Chắc đồng chí Tiểu Tạ có tên tiếng Anh chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-372-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-bay-muoi-hai.html.]
Tiểu Tạ nói: “Có, tên tiếng Anh của tôi là Jason, phiên dịch sang tiếng Trung là Kiệt Sâm.”
Đồng Tuyết Lục: “Tôi vẫn nên gọi anh là đồng chí Tạ vậy.”
Kiệt Sâm nhún vai chẳng để ý: “Tên tiếng Trung hay tiếng Anh cũng được cả.”
Đồng Tuyết Lục từ chối cho ý kiến, kêu Quách Vệ Bình cùng bưng thức ăn ra.
Tạ Thành Chu vừa xuống tầng đã ngửi thấy một mùi thơm bá đạo và quen thuộc xộc vào mũi, khiến cảm xúc của ông lại kích động một lần nữa.
Sau khi ông ngồi xuống đã không kịp chờ đợi, xúc một thìa cơm chiên Dương Châu. Ánh mắt ông lại ươn ướt: “Hương vị này... Giống y như đúc món mẹ tôi làm năm đó. Hai mươi chín năm rồi, trong suốt hai mươi chín năm qua tôi chưa từng được thưởng thức lại hương vị này!”
Bao nhiêu lần tỉnh mộng giữa đêm, điều ông luôn mong nhớ trong lòng chính là một thìa cơm chiên Dương Châu do mẹ ông làm.
Ông còn tưởng rằng đời này mình không thể nào được ăn lại nữa, không ngờ ngày đầu tiên về với tổ quốc ông lại được nếm hương vị luôn thương nhớ trong mơ, bảo sao ông không kích động cho được?
Tạ Thành Chu lại nếm thử mấy món ăn khác, tiếp tục khen không dứt miệng: “Đồ ăn đồng chí Đồng nấu ăn thật đấy, không hổ danh còn trẻ tuổi mà đã làm đến chức giám đốc một tiệm cơm!”
Kiệt Sâm lại chung thủy với một mình đĩa sườn bò kia.
Thịt mỡ béo mà không ngấy, thịt nạc ăn vào miệng là tan, cắn xuống một miếng, nước canh đậm đà lấp đầy khoang miệng, cái loại mỹ vị đó thật khiến cho người ta kinh diễm!
Vân Chi
Hai cha con cực kỳ hài lòng với bữa cơm này.
Sau khi cơm nước xong, Đồng Tuyết Lục liền thu dọn đồ đạc trở về tiệm cơm.
Chuyện bầu bạn với hai cha con nhà họ Tạ là chuyện của người phụ trách ngoại giao, cô chỉ cần qua đưa cơm cho họ trước chập tối là được.
Mấy ngày tiếp theo đều là như vậy.
Bởi vì Tạ Thành Chu rất hài lòng với đồ ăn mà Đồng Tuyết Lục làm, khen cô trước mặt bộ trưởng Cao và trưởng phòng Lâm rất nhiều, khiến cho mấy vị lãnh đạo đều nhớ tên của Đồng Tuyết Lục.
Đến kỳ nghỉ mùa xuân, cô được khen thưởng.
Phần thưởng ngoại trừ cái cốc tráng men in chữ “Phụ nữ có thể chống nửa bầu trời” ra còn có năm mươi đồng tiền thưởng.
Năm mươi đồng tương đương với nửa tháng tiền lương, Đồng Tuyết Lục rất hài lòng với phần thưởng này.