Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 370: Ly trà xanh thứ ba trăm bảy mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:17:54
Lượt xem: 194
Đôi mắt kia thăm thẳm như đầm nước, sâu không thấy đáy.
Chủ nhân của đôi mắt có ngũ quan xuất sắc, dáng người cao gầy, hai chân thon dài thẳng tắp. Nếu không có Ôn Như Quy như châu ngọc ở phía trước, anh ta thật sự đúng là một người đàn ông rất điển trai.
Bộ trưởng Cao của phòng ngoại giao thành phố tới nghênh đón, giọng nói run rẩy trong gió: “Xin chào đồng chí Tạ, tôi là bộ trưởng Cao của phòng ngoại giao thành phố, cuối cùng tôi cũng chờ được ngài rồi!”
Tay Tạ Thành Chu bị nắm thật chặt: “Chào bộ trưởng Cao, chào anh, chào anh, để nhiều người các anh tới đón tôi như vậy, trong lòng tôi thật sự rất áy náy!”
Bộ trưởng Cao gật đầu: “Đồng chí Tạ đừng khách sáo, ngài xa cách tổ quốc ba mươi năm trời, hiếm khi trở về thăm người thân, chúng tôi nhất định phải tiếp đãi ngài chu đáo!”
Cuộc thi tuyển phiên dịch tiếng Trung cho Liên hợp quốc diễn ra vào năm 1971. Năm đó chỉ có bốn người trúng tuyển, Tạ Thành Chu chính là một trong số đó.
Năm ấy Tạ Thành Chu dẫn theo vợ con tới New York, đến nay đã sắp ba mươi năm rồi mới quay về tổ quốc.
Tạ Thành Chu nghe nói vậy, mắt và mũi cũng cay cay.
Người ở nơi đất khách đã không dễ dàng, người ở tại nước bạn lại càng không dễ dàng hơn!
Những ngày đầu khi mới xây dựng đất nước, quốc gia bị nước Mỹ ngăn trở nhiều mặt, dẫn đến hai mươi năm trời cũng không có cách nào khôi phục chỗ đứng trong Liên hợp quốc. Cho đến tháng 10 năm 1971, ở đại hội Liên hợp quốc khóa hai mươi sáu mới giành được thắng lợi cuối cùng.
Trận chiến không khói s.ú.n.g ấy kéo dài nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đặt một dấu chấm câu hoàn mỹ.
Nhưng mà sau khi quốc gia giành được quyền hợp pháp, những người làm phiên dịch như bọn họ lại không có cách nào trở về nước, cho đến giờ thời cơ cơ mới chín muồi.
Một lần nữa bước lên mảnh đất chôn rau cắt rốn của mình, sự xúc động trào dâng trong lòng ông không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để diễn tả.
Mọi người thấy đôi mắt Tạ Thành Chu đỏ lên, cũng không nhịn được đồng cảm, một vài đồng chí nữ cũng lau mắt theo.
Người trẻ tuổi đứng sau Tạ Thành Chu thấy vậy, móc ra một chiếc khăn vuông vức ngay ngắn từ trong túi, đưa tới: “Cha, cha mau lau nước mắt đi, lớn như vậy rồi còn khóc nhè, mất mặt quá.”
Tạ Thành Chu xoay người lườm con trai một cái, rồi quay lại giới thiệu với mọi người: “Đây là con trai Tiểu Tạ của tôi... Mọi người cứ gọi nó Tiểu Tạ là được rồi.”
Gió hơi lớn, Đồng Tuyết Lục đứng ở phía sau nên không nghe rõ lời nói của đối phương.
Người trẻ tuổi được gọi là Tiểu Tạ gật đầu chào hỏi với mọi người. Mặc dù việc nghe hiểu và giao tiếp của anh ta không có chướng ngại gì, nhưng vừa nghe giọng đã biết mang theo chất Mỹ đặc sệt.
Có điều tính theo tuổi tác, chắc hẳn anh ta là người Hoa sinh ra và lớn lên ở nước Mỹ, có khẩu âm cũng là chuyện bình thường.
Bộ trưởng Cao nói: “Bên ngoài gió lớn, chúng ta lên xe về khách sạn rồi tới tiệm cơm, lên xe rồi mọi người từ từ nói!”
Tất nhiên Tạ Thành Chu không có ý kiến gì, sau đó được một đám người tiễn lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-370-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-bay-muoi.html.]
Trường hợp này ngay cả trưởng phòng Lâm cũng không thể mở lời, Đồng Tuyết Lục lại càng không có cơ hội.
Thật ra chuyến này có dẫn cô theo hay không cũng chẳng liên quan gì. Ngoại trừ bị gió thổi lạnh buốt đầu ra, thì cô chẳng thể nói được câu nào.
Tới để làm người vô hình.
Đồng Tuyết Lục đi theo phía sau cùng. Cô rất tự giác muốn ngồi một chiếc xe phía sau, ai ngờ cô vừa mới bước một chân lên, đã bị bộ trưởng Cao gọi lại.
“Vị đồng chí nữ kia, cô lên ngồi chiếc xe này đi.”
Đồng Tuyết Lục nhìn trái phải trước sau một lượt, thấy cũng chỉ có một đồng chí nữ là cô, xem ra người bộ trưởng Cao gọi chính là cô.
Cô không thể làm gì khác hơn là tiến lên phía trước, nở nụ cười cứng ngắc trong gió: “Chào bộ trưởng Cao, tôi là giám đốc của tiệm cơn Đông Phong – Đồng Tuyết Lục.”
Bộ trưởng Cao nghe vậy thì quan sát cô một lượt: “Thì ra cô chính là giám đốc Đồng, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Tôi còn tưởng cô là thư ký cơ đấy, thật không ngờ cô lại trẻ như vậy!”
Bộ trưởng Cao vừa nói vừa nhét một cái phích nước vào trong lòng cô, dặn dò: “Phích nước này cô hãy ôm ấy, cẩn thận đừng có làm rơi vỡ đâu đấy.”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Hóa ra cô chỉ là công cụ hình người à?
Sau khi bộ trưởng Cao kín đáo đưa phích nước cho cô thì ngồi vào chỗ ở phía sau xe, Đồng Tuyết Lục chỉ đành cam chịu số phận ôm phích nước ngồi vào ghế phó lái.
Bộ trưởng Cao cười giới thiệu phong cảnh và kiến trúc trong thành phố cho Tạ Thành Chu.
Lúc Tạ Thành Chu rời đi, Tân Hoa Hạ vẫn chưa được thành lập. Sau cuộc chiến, quốc gia hoang tàn đợi ngày hưng thịnh, dáng vẻ khác biệt một trời một vực so với bây giờ.
Ông tham lam ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đáy mắt ngân ngấn nước.
Cuộc giới thiệu này kéo nào hơn nửa giờ, bộ trưởng Cao nói đến nỗi nước miếng sắp rớt ra: “Đồng chí Tạ có muốn uống chút nước không|?”
Tạ Thành Chu quay đầu lại, lắc đầu nói: “Không cần, tôi đã uống nước lúc ở trên máy bay rồi, bây giờ vẫn chưa khát.”
Đồng chí Tiểu Tạ cũng nói không cần.
Bộ trưởng Cao thấy bọn họ đều không uống, một mình mình uống thì hơi ngại, hơn nữa rót nước trên xe cũng không quá thuận lợi.
Chỉ là bây giờ ông nói đến nỗi mỏi hết cả miệng, đột nhiên ánh mắt liếc về phía cái của Đồng Tuyết Lục đằng trước, quyết định đẩy cô ra làm bia đỡ đạn.
Vân Chi
“Vị đồng chí Đồng trước mặt kia, mọi người đừng thấy tuổi cô ấy nhỏ, lại quấn mình tròn vo thế kia mà xem thường, thật ra cô ấy là giám đốc kiêm đầu bếp của tiệm cơm Đông Phong đó. Trước đây không lâu vừa giành được giải nhất trong cuộc thi đấu giữa mười hai tiệm cơm. Nghe nói thức ăn cô ấy làm rất ngon, khoảng thời gian này sẽ do cô ấy phụ trách chuẩn bị đồ ăn cho mọi người!”
Đồng Tuyết Lục: “...” Khen tôi là được rồi, không cần nói tôi quấn mình tròn vo đâu.