Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 359: Ly trà xanh thứ ba trăm năm mươi chín
Cập nhật lúc: 2024-11-08 15:42:51
Lượt xem: 172
Chuyện mua tứ hợp viện tất nhiên là tốt, nhưng chuyển nhà rất phiền phức, hơn nữa chỉ sợ không có hàng xóm có nhể nhờ vả được như bà Thẩm.
Từ khi cô chuyển nhà đến đây, đúng là may mắn có nhà họ Ngụy giúp đỡ, bằng không một mình cô thật sự không chăm sóc nổi ba anh em.
Tư lệnh Tiêu thấy vẻ mặt hờ hững của cô, trong lòng càng cảm thấy cô rất đặc biệt.
Nếu người bình thường biết bản thân có ông nội làm Tư lệnh, đã sớm chạy đến lấy lòng mình rồi.
Nhưng lần đầu gặp mặt đã trông thấy cô không sợ quyền thế, còn đáp trả lại mình “Tôi còn là cha ông đấy”, tính cách nóng nảy này rất giống mình!
Thấy cô không muốn gì cả, ông ấy lại càng muốn bù đắp cho mấy anh em bọn họ.
Mạn Chi đã qua đời, còn trai con dâu cũng không còn nữa, chỉ còn lại mấy đứa cháu trai cháu gái, ông ta nhất định phải chăm sóc cho bọn họ thật tốt.
Bây giờ chức vị của ông ấy vẫn đang ở bên phía quân khu Tây Bắc, muốn điều qua đây chỉ sợ không dễ dàng lắm.
Có điều dù không dễ dàng ông ấy cũng phải tìm cách chuyển qua bên này, cùng lắm thì không thèm làm chức Tư lệnh này nữa!
Năm đó sau khi chia tay với Mạn Chi, có một khoảng thời gian ông nản lòng thoái chí, sau đó lại bị thương thứ đó của đàn ông.
Thấy mình đã như vậy, đương nhiên ông ấy không thể kết hôn gây tai vạ cho người khác, ngoại trừ lý do này ra, trong lòng ông ấy vẫn chưa quên được Đồng Mạn Chi.
Ông còn tưởng rằng mình sẽ phải sống cô độc đến cuối đời, không ngờ trước khi già lại xuất hiện mấy đứa cháu trai cháu gái, đúng là ông trời đang thương hại ông ta mà.
Chỉ đáng tiếc Mạn Chi đã qua đời rồi.
Đầu tiên Đồng Tuyết Lục đến tiệm cơm một chuyến, thấy tiệm cơm không có việc gì, lúc này mới về nhà.
Mấy người trong tiệm cơm thấy cô ngồi xe hơi đến, lại ngồi xe hơi đi, sợ hãi đến mức miệng không thể khép lại.
Giám đốc Đồng của bọn họ thật là càng ngày càng tài giỏi, không những đã nâng cấp tiệm cơm thành tiệm cơm cấp một, bây giờ đi lại còn ngồi trên xe hơi!
Đúng là khiến cho người ta vừa khâm phục vừa ước ao.
Về đến nhà, Đồng Gia Tín vẫn chưa trở về.
Đồng Tuyết Lục đứng ngoài cửa sổ nói chuyện với Đồng Gia Minh về ông nội ruột.
Trước đó, Đồng Gia Minh đã biết được một chút, tiêu hóa cả một buổi trưa vẫn rất hoảng sợ.
Đồng Tuyết Lục nói: “Em nghĩ thế nào? Muốn nhận ông nội này hay không?”
Đồng Gia Minh im lặng một lát rồi lên tiếng: “Em nghe chị hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-359-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-nam-muoi-chin.html.]
Đồng Tuyết Lục cảm thấy sau lần ngã bệnh này, cô cảm thấy hình như cậu ấy có vài phần ỷ lại vào mình.
Chẳng lẽ ông trong trùm giới kinh doanh, tâm cơ đầy người trong tương lai cứ như vậy bị cô công lược xong rồi sao?
Vậy thì đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, vậy chúng ta cứ nhận đi.”
Đồng Gia Tín đều nghe lời anh hai cậu ta nói, chỉ cần Đồng Gia Minh không có ý kiến, cậu ta tất nhiên cũng không có ý kiến.
Thật ra, ngay từ đầu Đồng Tuyết Lục có hơi bài xích tư lệnh Tiêu, bởi vì ông ấy là ông nội nuôi của Tôn Mạn Nhu.
Có điều vừa rồi thấy ông ấy không hề thiên vị Tôn Mạn Nhu, cũng không tỏ ra khó xử, cuối cùng chút vướng mắc ấy trong lòng cô cũng tan biến.
Tư lệnh Tiêu ngồi trong phòng khách, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.
Sau khi lên làm Tư lệnh, đã lâu rồi ông ấy không lo lắng như vậy, nhưng lần này, ông lại đứng ngồi không yên giống như kiến bò trên chảo nóng.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục đi vào, thấy trên đầu ông ấy đổ đầy mồ hôi lạnh, không khỏi giật mình: “Ông nội, ông không sao chứ?”
“Ông không...” Tư lệnh Tiêu nói được một nửa, thì mở to mắt: “Vừa rồi cháu gọi ông là gì?”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Cháu gọi ông là ông nội, sao ông lại đổ mồ hôi đầy đầu thế?”
Tư lệnh Tiêu lập tức mừng rỡ như điên, từng nếp nhăn trên khóe mắt giãn ra: “Ha ha ha, ông không sao, cháu gọi ông là ông nội rồi, ha ha ha, ông có cháu gái rồi!”
Tư lệnh Tiêu cười một lát, mắt mũi bắt đầu chua xót.
Có điều vì để không xấu mặt trước mặt cháu gái, ông ấy nuốt nước mắt lại: “Được được, nói như vậy các cháu đều bằng lòng nhận ông là ông nội sao?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu, cũng vẫy tay gọi Đồng Miên Miên tới: “Miên Miên, đây là ông nội của chúng ta, mau gọi ông.”
Từ lúc bắt đầu vào nhà, Đồng Miên Miên đã núp sau cửa lặng lẽ đánh giá ông lão xa lạ trước mặt này rồi, thấy dáng vẻ ông ấy rất hung dữ, cô không dám lại đây.
Bây giờ nghe thấy chị gái nói ông ấy là ông nội mình, cô bé lại gần chị gái thì thầm bên tai: “Chị, ông ấy có đánh Miên Miên không, dáng vẻ ông ấy rất hung dữ!”
Dáng vẻ ông ấy rất hung dữ?
Nghe thấy lời nói của cháu gái nhỏ, trong lòng tư lệnh Tiêu lập tức sốt ruột, cố gắng nhếch khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười tự cho là hiền lành.
Đồng Miên Miên vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy biểu cảm dữ tợn của ông ấy, cô bé “Oa” một tiếng, bật khóc: “Em không cần ông nội đâu, ông nội thật là đáng sợ!”
Tư lệnh Tiêu: “...”