Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 355: Ly trà xanh thứ ba trăm năm mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-08 15:31:25
Lượt xem: 184
Sau khi vào phòng, ông Ôn bảo chú Tông rót một bát canh gừng cho Đồng Tuyết Lục uống.
Còn về tư lệnh Tiêu, ăn cái rắm!
Đồng Tuyết Lục cũng không quan tâm đến tư lệnh Tiêu, chậm rãi uống hết bát canh gừng đường đỏ, sau đó mới hỏi tư lệnh Tiêu chuyện ấy là thế nào.
Tư lệnh Tiêu kể lại đơn giản chuyện năm đó một lần: “... Mọi chuyện chính là như vậy, hôm nay ông mới xác định được các cháu chính là cháu trai cháu gái của ông.”
Vân Chi
Ông ấy ngồi xe từ tỉnh Bắc Hòa đến Kinh Thị, sau đó lập tức đến xưởng dệt trước đây vợ chồng Đồng Đại Quân làm việc, lại được thông báo Đồng Tuyết Lục đã đổi việc, cho nên lại lập tức chạy tới tiệm cơm nội thành, kết quả tin tức nhận được là cô đã xin nghỉ về nhà rồi.
Vì thế ông ấy lại vội vã chạy tới nhà, sau đó phát hiện ra cách vách nhà họ Đồng chính là nhà Ngụy Quốc Chí, chiến hữu trước đây của ông ấy.
Nhìn thấy ông ta tới, hai vợ chồng Ngụy Quốc Chí và Thẩm Uyển Dung cũng rát giạt mình, sau khi biết ông ấy tới đây để tìm cháu trai cháu gái, bọn họ lập tức nói ra chuyện vẻ ngoài của Đồng Tuyết Lục rất giống bà cụ Tiêu mẹ của ông ấy.
Sau đó ông ấy nhìn thấy hai anh em Đồng Miên Miên và Đồng Gia Minh, lúc này còn gì không rõ nữa.
Vẻ ngoài của hai anh em vừa giống Đồng Mạn Chi, vừa giống người nhà họ Tiêu bọn họ, bởi vì hai đứa nhỏ trong nhà không có cách nào tự quyết định, cho nên sau khi biết Đồng Tuyết Lục tới khu tập thể gia đình quân nhân, ông ta lại vội vàng chạy tới đây.
Sau khi nghe xong, trong lòng Đồng Tuyết Lục vừa cảm thấy vô cùng m.á.u chó, vừa không nhịn được muốn thở dài.
Ngay từ đầu cô đã nghi ngờ thân thế Đồng Đại Quân có vấn đề rồi, chỉ là cô không ngờ chuyện xưa đằng sau lại khiến người ta thương cảm như vậy.
Đến tận lúc c.h.ế.t Đồng Mạn Chi bà nội ruột của cô vẫn mang theo tiếc nuối, nghĩ lại cô cũng cảm thấy khó chịu thay cho đối phương.
Ông Ôn và chú Tông thì bị câu chuyện xưa này làm cho chấn kinh.
Một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cái đồ cổ lỗ sĩ này, lời ông nói đều là sự thật sao?”
Tư lệnh Tiêu: “Đương nhiên là thật rồi, chuyện này sao có thể nói dối được?”
Ông Ôn trừng mắt với đối phương: “Đồ cổ lỗ sĩ nhà ông nhận cháu gái khắp nơi, ai biết là thật hay giả, không phải ông còn có một cô cháu gái nuôi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-355-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-nam-muoi-lam.html.]
Tư lệnh Tiêu nói: “Đó là cháu gái nuôi, hơn nữa từ hôm nay trở đi đã không phải rồi.”
Năm đó bởi vì công việc quá mệt nhọc, trên đường về nhà đột nhiên bệnh tim của ông ấy phát tác, Tôn Mạn Nhu mới bốn tuổi đang chơi gần đó, nhìn thấy ông ấy ngã xuống sợ tới mức lập tức khóc tut u, khiến lính cần vụ đi ngang qua chú ý.
Thật ra khi ấy cho dù cô ta không khóc, thì lính cần vụ phía sau cũng sẽ đi ngang qua chỗ ông ấy, chẳng qua là cần thêm thời gian khoảng một phút mà thôi.
Nhưng khi đó nhà họ tôn lại tuyên truyền khắp nơi nói Tôn Mạn Nhu là ân nhân cứu mạng ông ấy, ông ấy cũng không thể không thừa nhận. Sau khi biết ngày tháng sinh của Tôn Mạn Nhu giống với Đồng Mạn Chi, trong tên của hai người còn có chung chữ “Mạn”, ông ấy cảm thấy chuyện này là do vận mệnh sắp đặt, cho nên đã đồng ý nhận Tôn Mạn Nhu làm chúa gái nuôi.
Tuy rằng là cháu gái nuôi, nhưng dù sao cũng không phải thân thích, hơn nữa công việc của ông ấy raasats bận, cho nên thời gian chung đụng giữa hai người không nhiều lắm. Sau này khi Tôn Mạn Nhu trưởng thành, vì tránh tị hiềm, ông ấy lại càng không thể đơn độc gặp mặt cô ta.
Cho nên, đừng nói đến tình cảm sâu đậm gì gì đó, tất cả đều là tin đồn do nhà họ Tôn tung ra thôi.
Nếu như biết trước Tôn Mạn Nhu là người có tính cách với nhân phẩm thế này, năm đó ông ấy sẽ không nhận cô ta làm cháu gái nuôi!
Lần này ông Ôn không tiếp tục cãi nhau với đối phương, mà quay sang hỏi Đồng Tuyết Lục: “Tuyết Lục, cháu có ý định nhận tên cổ lỗ sĩ này không? Nếu như cháu không muốn nhận ông ấy, cháu không phải sợ, ông nội Ôn sẽ bảo kê cho cháu!”
Tư lệnh Tiêu nghe thấy lời này, thiếu chút nữa đã tức c.h.ế.t ngay tại chỗ: “Đồ bảo thủ, ông bớt ở chỗ này châm ngòi ly gián thôi, đừng cho rằng tôi không biết ông đang ghen ghét tôi.”
Ông Ôn hừ một tiếng qua lỗ mũi.
Ông cần gì phải ghen ghét, sớm muộn gì Tuyết Lục cũng sẽ là cháu dâu của ông!
Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút, rồi nói: “Chuyện này cháu phải về thương lượng với mấy anh em Gia Minh, sau đó mới có thể cho ngài câu trả lời.”
Với thân phận và địa vị của tư lệnh Tiêu, ông ấy không cần nói dối.
Tư lệnh Tiêu nghe thấy thế, trong lòng không khỏi có chút ấm ức và căng thẳng, nhưng lại không dám nói gì.
“Được rồi, các cháu cứ thương lượng cho kỹ, mấy ngày tới ông sẽ ở lại nhà họ Ngụy, có chuyện gì cháu cứ đến nhà họ Ngụy tìm ông!”
Biết đối phương muốn ở lại nhà họ Ngụy, trong lòng ông Ôn thầm mắng một tiếng không biết xấu hổ.