Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 354: Ly trà xanh thứ ba trăm năm mươi tư
Cập nhật lúc: 2024-11-08 15:30:43
Lượt xem: 228
Sắc mặt Tôn Mạn Nhu lập tức trắng bệnh ra, đôi tay không khống chế được bắt đầu run rẩy: “Không, không phải thế, là do tôi nghe đồng chí Dương nói đồng chí Đồng lừa gạt tình cảm của anh ta, tôi thấy anh ta đáng thương như vậy, cho nên mới vì anh ta đứng ra bênh vực kẻ yếu!”
“Con mẹ nó cô đánh rắm đấy à!” Nghe thấy lời này, Dương Quốc Kiệt lập tức cảm thấy như bị bọ chó b.ắ.n vào người.
“Tôn Mạn Nhu, cô là đồ tiện nhân, cô với anh trai Tôn Võ Dương của cô xúi giục tôi theo đuổi đồng chí Đồng, nói trên tay cô ấy có công thức nấu ăn, chỉ cần theo đuổi được cô ấy, công thức nấu ăn sẽ thuộc về nhà tôi.”
“Ngay từ đầu đồng chí Đồng đã từ chối tôi rồi, hai người lại bảo tôi tới đây diễn vở kịch này làm xấu mặt cô ấy, như vậy danh hiệu đứng đầu cuộc thi nấu ăn của cô ấy sẽ bị tịch thu, tôi nhất thời bị mê hoặc mới tin vào lời ma quỷ của hai người, tôi thừa nhận tôi không phải người tốt, nhưng mà hai người đừng mơ có thể đẩy hết trách nhiệm lên người tôi!”
Chậc chậc chậc, cảnh tượng chó cắn chó này hay thật!
Đồng Tuyết Lục khoanh tay đứng nhìn màn kịch trước mắt, hai kẻ ngu xuẩn này, căn bản không cần cô ra tay đã bại lộ rồi.
Thủ đoạn cấp thấp như vậy, bảo cô phải phát huy thế nào?
Đúng là không thú vị.
Vân Chi
Tư lệnh Tiêu ở bên cạnh lại tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng: “Tiểu Dương!”
“Hả?”
“Vâng!”
Vừa dứt lời, hai tiếng đáp lại đồng thanh vang lên.
Một tiếng là của Dương Quốc Kiệt, một tiếng là từ binh lính đi theo tư lệnh Tiêu đến đây.
Tư lệnh Tiêu chỉ vào Dương Quốc Kiệt mắng: “Cậu hả cái rắm à? Ông đây gọi cậu khi nào?”
Dương Quốc Kiệt: “...”
Tư lệnh Tiêu nói với lính cần vụ: “Tiểu Dương, cậu lập tức đến đơn vị làm việc của hai người kia, hỏi lãnh đạo của bọn họ một chút, rốt cuộc đối phương dạy dỗ bọn họ thế nào, nếu lãnh đạo của bọn họ mặc kệ không quản, cậu trực tiếp đến đồn công an!”
“Đúng rồi, đừng quên còn cả tên rùa đen Tôn Võ Dương kia nữa!”
“Vâng, tư lệnh!”
Mỗi tay Tiểu Dương giữ chặt một người, kéo Tôn Mạn Nhu và Dương Quốc Kiệt lên xe.
Sắc mặt Tôn Mạn Nhu giống như bị rút hết huyết sắc: “Ông nội nuôi, ông không thể đối xử với cháu như vậy... Năm đó chính cháu đã cứu mạng ông!”
Tư lệnh Tiêu cười một tiếng, mỉa mai: “Cứu một mạng chó má! Chẳng qua là cô chỉ ở bên cạnh gào to hai tiếng thôi, nếu không phải nể tình tên của cô giống với tên bà nội của cháu gái tôi, lại sinh cùng ngày cùng tháng, cô nghĩ ông đây sẽ nhận cô làm cháu gái nuôi sao?”
“Nhưng mà ông đây không phải người vô tình vô nghĩa, nể tình năm đó cô từng gọi hai tiếng ông nội, cho nên tôi mới hạ thủ lưu tình để Tiểu Dương đưa cô đến đơn vị, nếu không bây giờ cô đã bị giải về đồn công an rồi.”
Tôn Mạn Nhu: “...”
Tuy rằng Dương Quốc Kiệt ở bên cạnh rất sợ hãi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ như c.h.ế.t cha c.h.ế.t mẹ của Tôn Mạc Nhu, trong lòng vô thức cảm thấy sảng khoái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-354-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-nam-muoi-tu.html.]
Tiểu Dương đóng cửa xe lại, lái xe chở hai người kia đi.
Thấy hai kẻ tai họa đã rời khỏi chỗ này, Đồng Tuyết Lục mới xoay người dẫn tư lệnh Tiêu tới nhà họ Ôn.
Ông Ôn và chú Tông biết cô đến đã ngồi nhà chờ đợi từ sớm, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Ôn Như Quy về, cũng không thấy Đồng Tuyết Lục tới.
Hai người đang thương lượng xem nên đến tiệm cơm đón người không, thì trông thấy Đồng Tuyết Lục dẫn theo một ông già tới đây.
Ông Ôn: “Tiểu Tông, cậu nhìn xem ông già sau lưng Tuyết Lục là ai thế?
Chú Tông trợn mắt nhìn chằm chằm: “Tư lệnh, sao tôi nhìn thấy người nọ có điểm giống tư lệnh Tiêu ở quân khu Tây Bắc.”
Trước đây chú Tông từng gặp đối phương một hai lần, cho nên lúc này cẩn thận quan sát một chút đã nhận ran gay.
Ông Ôn nhíu mày: “Sao lão gà kia lại tới đây? Còn đi cùng Tuyết Lục nữa, chúng ta mau qua đó xem sao.”
Ông Ôn sợ Đồng Tuyết Lục chịu thiệt thòi, vọi vàng dẫn theo chú Tông xông ra ngoài.
Hai người mang dáng vẻ hùng hủng hổ hổ chạy tới, nếu gặp phải người không biết chuyện còn tưởng rằng bọn họ đang đi liều mạng với ai.
Ông Ôn xông tới trước mặt Đồng Tuyết Lục, quan sát cô một lượt từ đầu đến chân, quan tâm hỏi: “Bé con, không ai bắt nạt cháu chứ?”
“Ông nội Ôn, cháu không sao.” Đồng Tuyết Lục lắc đầu, sau đó chỉ vào tư lệnh Tiêu bên cạnh, nói: “Vị tư lệnh Tiêu này nói ông ấy là ông nội cháu, cho nên cháu dẫn ông ấy đến nhà mình để ông ấy nói rõ ràng mọi chuyện.”
Ông Ôn và chú Tông nghe thấy lời này, hai mắt đều trợn trừng lên.
Mắt tư lệnh Tiêu cũng trợn ngược như mắt ếch xanh: “Bé con, bạn trai cháu chính là cháu trai của tên bảo thủ này à?”
Vừa rồi khi người bên cạnh thảo luận về Ôn Như Quy, tư lệnh Tiêu quá tức giận nên không chú ý tới, lúc này nhìn thấy ông Ôn mới khiếp sợ tới mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài.
Ông Ôn nghe thấy thế cũng tức giận, bộ râu rung lên: “Đồ cổ lỗ sĩ kia, ông nói gì đấy? Ông đừng ở chỗ này nhận thân bừa bãi, cả đời ông chưa từng cưới vợ thì lấy đâu ra cháu gái?”
Tư lệnh Tiêu: “Ông đây không cưới vợ thì sao? Ai cần ông lo?”
Đồng Tuyết Lục: “Bên ngoài lạnh như vậy, cháu thấy chúng ta vẫn nên vào nhà rồi cãi nhau đi.”
Tư lệnh Tiêu lập tức dừng cãi cọ, gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng, chúng ta mau vào nhà đi, cháu là con gái, nếu bị cảm lạnh thì không tốt.”
Ông Ôn thấy bị đồ cổ lỗ sĩ kia cướp lời, râu lại tức giận run lên: “Tuyết Lục, ông bảo Tiểu Tông nấu canh gừng đường đỏ cho cháu rồi, chúng ta mau vào nhà uống một bát đi.”
Đồng Tuyết Lục cong môi cười nói: “Cảm ơn ông nội Ôn.”
Ông Ôn lập tức cảm thấy tâm trạng thoải mái, đắc ý liếc mắt nhìn tư lệnh Tiêu một cái.
Tư lệnh Tiêu buồn bực: “...”