Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 342: Ly trà xanh thứ ba trăm bốn mươi hai

Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:43:54
Lượt xem: 245

Đồng Tuyết Lục nhìn lướt qua Đồng Gia Tín đang bị em gái châm chọc, rồi ánh mắt lại đảo một vòng quanh phòng khách: “Anh hai em đâu rồi? Anh ấy đang học bài à?”

Đồng Miên Miên lắc đầu: “Anh hai nói anh ấy rất buồn ngủ, đã ngủ rồi.”

Ngủ lúc này?

Nghe thấy thế, Đồng Tuyết Lục hơi nhíu mày.

Bây giờ vẫn chưa đến tám giờ, với tính cách của Đồng Gia Minh, chắc chắn cậu sẽ không lên giường sớm như vậy.

Nhất là khi cô còn chưa về, cậu sẽ không mặc kệ em trai em gái ở lại phòng khách một mình, huống chi dựa theo thời gian biểu hàng ngày của cậu, có lẽ giờ này cậu còn chưa làm bài tập.

Đồng Tuyết Lục cảm thấy có chút kỳ lạ, lập tức thả túi xách quân đội của mình xuống, quay người đi đến phòng Đồng Gia Minh.

Trong phòng không bật đèn, đưa tay không thấy được năm ngón, trong bóng tối hơi thở của Đồng Gia Minh rất nặng nề.

Đồng Tuyết Lục bật đèn lên, bước đến bên giường hỏi: “Gia Minh, em sao thế?”

Đồng Gia Minh quay mặt vào tường ngủ, cô gọi hai tiếng hình như cậu mới tỉnh lại: “Chị, em... Khụ khụ... Em không sao.”

Vân Chi

Giọng cậu khàn khàn, phát âm rất khó khăn.

Thế này còn nói không sao?

Đồng Tuyết Lục nói: “Em xoay người lại, để chị xem có phải em bị sốt rồi không.”

Đồng Gia Minh ngập ngừng một lát, mới chậm rãi xoay người lại: “Em không sao, chỉ là cảm thấy có chút đau đầu, còn cảm thấy rất buồn ngủ nữa.”

Cậu vừa quay người lại, Đồng Tuyết Lục nhìn chăm chú một lát, trong lòng lập tức đoán ra được có chuyện gì.

Trên mặt Đồng Gia Minh lúc này hiện lên rất nhiều đốm màu đỏ, nhìn giống như phát ban, cũng giống như bị dị ứng.

Đồng Tuyết Lục lo lắng: “Bệnh trạng này của em bắt đầu từ khi nào?”

Đồng Gia Minh suy nghĩ một lát: “Từ hôm qua bắt đầu đau đầu, em tưởng rằng bị trúng gió.”

Đồng Tuyết Lục nhìn sắc mặt cậu, trong lòng có dự cảm không tốt.

Đúng lúc ấy, Đồng Miên Miên và Đồng Gia Tín cũng vào phòng.

Đồng Tuyết Lục lập tức quát bọn họ: “Không được vào phòng! Gia Tín, mang Miên Miên đến phòng chị, không có lệnh của chị, không được phép ra ngoài!”

Hai người Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên đều sững sờ.

Đây là lần đầu tiên Đồng Miên Miên trông thấy chị gái mình nói chuyện nghiêm khắc như vậy, cô bé bị dọa nước mắt tuôi rơi: “Chị, Miên Miên rất nghe lời, chị đừng mắng Miên Miên.”

Lúc này Đồng Tuyết Lục mới nhận ra vừa rồi bản thân hơi quá nghiêm khắc: “Chị không mắng Miên Miên, là do anh hai em bị bệnh, chị sợ lây bệnh cho em. Gia Tín, còn không mau đưa Miên Miên ra ngoài? Còn nữa, những thứ Gia Minh đã chạm qua các em cũng không được đụng vào, nhất là ấm nước với chén nước cậu ấy từng dùng.”

Sắc mặt Đồng Gia Tín cũng hơi tái đi, một lúc sau mới phản ứng lại: “Vâng, em đưa Miên Miên ra ngoài trước, anh hai, anh ấy sẽ c.h.ế.t sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-342-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-bon-muoi-hai.html.]

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không biết nữa, em đi mau đi, chị còn phải đưa anh hai em đi bệnh viện!”

Cô nghi ngờ Đồng Gia Minh bị thủy đậu, bệnh thủy đậu không coi là bệnh nặng, nhưng tính lây nhiễm rất cao, nếu như mấy anh em cùng bị bệnh một lúc, vậy thì cô sẽ mệt chết.

Đồng Gia Tín dẫn Đồng Miên Miên hai mắt đẫm lệ đi sang căn phòng phía đông.

Đợi khi hai người đi rồi, Đồng Tuyết Lục mới quay đầu nói với Đồng Gia Minh: “Em ở đây chờ chị, chị qua nói với bà Thẩm một tiếng.”

Đồng Gia Minh đầu đau dử dội, bụng dường như cũng đau theo, chỉ ừ một tiếng, không còn chút khí lực nào.

Đồng Tuyết Lục đóng cửa lại, sau đó nhanh chóng chạy tới nhà họ Ngụy.

Nghe thấy tiếng gõ cửa vội vã, Thẩm Uyển Dung và Ngụy Quốc Chí lập tức chạy ra mở cửa, trông thấy khuôn mặt trắng bệch của Đồng Tuyết Lục, thì vội vàng hỏi: “Tuyết Lục, cháu làm sao thế? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì à?”

Đồng Tuyết Lục: “Bà Thẩm, ông Ngụy, cả người Gia Minh nổi đầy mụn nước, cháu nghi ngờ cậu ấy bị thủy đậu rồi.”

Nghe thấy thế Thẩm Uyển Dung và Ngụy Quốc Chí đều giật mình.

Đồng Tuyết Lục: “Gia Minh còn bị sốt nữa, bây giờ cháu phải đưa cậu ấy tới bệnh viện, cháu muốn làm phiền bà Thẩm qua để ý Gia Tín và Miên Miên giúp cháu.”

Thẩm Uyển Dung: “Không thành vấn đề, cháu cứ đi đi, bà sẽ dẫn Miên Miên với Gia Tín qua đây, ông nội Châu Châu, hay là ông đi cùng Tuyết Lục tới bệnh viện một chuyến đi.”

Ngụy Quốc Chí còn chưa kịp mở miệng, Đồng Tuyết Lục đã từ chối: “Bà Thẩm, hai đứa Gia Tín và Miên Miên đã tiếp xúc với Gia Minh, cháu không biết hai đứa nó có bị lây bệnh hay không, tốt nhất bà đừng cho hai đứa qua đây.”

“Không biết bà Thẩm đã từng bị bệnh thủy đậu chưa? Nếu như chưa, thật ra cũng không thích hợp chăm sóc cho bọn trẻ.”

Nói đến đây, lần đầu tiên trong lòng Đồng Tuyết Lục dâng lên cảm giác vô lực.

Từ khi chuyển nhà tới đây, cô đã làm phiền nhà họ Ngụy rất nhiều lần rồi, lần này cô tới đây cũng vì cô không còn cách nào khác.

Mấy anh em nhà họ Đồng còn quá nhỏ, nếu như sảy ra chuyện gì, không có ai có thể ở bên giúp đỡ cô.

Thẩm Uyển Dung nói: “Cháu yên tâm, khi còn bé bà từng bị thủy đậu rồi, ngược lại là cháu đấy, cháu đã từng bị thủy đậu chưa?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Từng bị rồi.”

Thật ra đối với người từng bị thủy đậu vẫn có nguy cơ lây bệnh, chỉ là tỷ lệ tương đối thấp mà thôi.

Có điều bây giờ trong tình hình này cô cũng không thể mặc kệ Đồng Gia Minh được.

Thẩm Uyển Dung quay đầu lại nhìn bạn già nói: “Nếu đã như vậy, ông ở nhà để ý Châu Châu, tôi qua chăm sóc hai đứa trẻ kia.”

Ngụy Quốc Chí gật đầu: “Bà đi đi, Tuyết Lục, cháu đi bệnh viện cũng phải cẩn thận một chút.”

Đồng Tuyết Lục cảm kích, nói: “Bà Thẩm, ông Ngụy, cám ơn ông bà!”

Thẩm Uyển Dung: “Cháu đó, bây giờ đừng nói mấy câu khách sáo này nữa, mau tranh thủ thời gian đưa Gia Minh đến bệnh viện đi.”

Đồng Tuyết Lục gật đầu.

 

Loading...