Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 341: Ly trà xanh thứ ba trăm bốn mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:43:30
Lượt xem: 171
Phương Tĩnh Viện mất tích nửa tháng, trưa hôm nay lại tới tiệm cơm ăn cơm.
“Tuyết Lục, mau mang cho tôi một phần bún cay thập cẩm, hai xiên thịt bò viên, không, ba xiên!”
Đồng Tuyết Lục giơ tay ra trước mặt cô ta: “Trả tiền cơm với phiếu trước đã.”
Phương Tĩnh Viện bỉu môi: “Cậu đó, sao lại có thể nhỏ mọn như vậy, tôi đã nó muốn cậu mời đâu.”
Nói xong cô ta móc tiền và phiếu trong túi xách ra, Đồng Tuyết Lục nhận lấy đưa cho Mạnh Thanh Thanh.
Phương Tĩnh Viện vẫy tay gọi cô tới gần: “Cậu tới đây, tôi có chuyện này muốn nói cho cậu biết.”
Đồng Tuyết Lục đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ta: “Chuyện gì?”
Phương Tĩnh Viện mang dáng vẻ thần thần bí bí, nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh, sau đó hạ giọng nói: “Tôi nghi ngờ anh trai tôi chưa dứt tình với cậu!”
Đồng Tuyết Lục liếc mắt: “Khi mắt tôi mù, anh trai cậu đã bao giờ nhìn tôi một cái?”
Phương Tĩnh Viện suy nghĩ một chút: “Cũng đúng, vậy bây giờ anh trai tôi bị sao vậy? Trước kia khi cậu mắt mù theo đuổi anh ấy, anh ấy chướng mắt cậu, bây giờ cậu có bạn trai rồi, anh ấy lại không nỡ buông tha.”
“Lần xem mắt gần nhất anh ấy nói đối phương không xinh bằng cậu, hôm trước còn hỏi tôi vì sao cậu nói thay lòng đổi dạ là thay lòng được ngay. Mấy hôm nay anh ấy bị ốm, trong lúc ngủ mơ tôi còn nghe thấy anh ấy gọi tên cậu đó!”
Đồng Tuyết Lục nhún nhún vai: “Anh trai cậu chắc chắn đầu óc vào nước rồi, sau này đừng nhắc đến anh ta trước mặt tôi nữa, nghe thấy là tôi buồn nôn.”
Phương Tĩnh Viện thở dài một hơi, nói: “Được rồi, tôi cũng cảm thấy anh trai tôi không đáng được đồng tình, à phải rồi, cuối cùng “Khoai tây nam” kia đã nói với mẹ tôi, hai chúng tôi không thích hợp. Cậu có biết tôi đã làm thế nào không?”
Đồng Tuyết Lục hỏi: “Cậu đã làm thế nào?”
Phương Tĩnh Viện nhỏ giọng hơn, nói: “Trước khi gặp mặt anh ta, tôi cố ý ăn nhiều khoai lang, sau đó khi gặp mặt tôi bắt đầu đánh rắm, cậu nói xem có phải tôi rất thông minh hay không.”
Đồng Tuyết Lục: “... ...” Không cảm thấy.
Phương Tĩnh Viện vẫn dương dương đắc ý: “Phương pháp này thật sự quá hữu dụng, sau này nếu không gặp được đối tượng tôi thích, tôi sẽ dùng phương pháp này.”
Đồng Tuyết Lục cạn lời, hỏi sang chuyện khác: “Bữa tiệc tối hôm đó, đồng chí Tôn bị xấu mặt kia bây giờ thế nào rồi?”
Nghe thấy tên Tôn Mạn Nhu, Phương Tĩnh Viện cười ha hả: “Bây giờ cô ta nổi tiếng khắp mấy quân khu rồi, người trong đoàn văn công chúng tôi hiện giờ cứ nhắc đến cô ta là buồn cười, tôi nghe nói trước đó có không ít người muốn giới thiệu đối tượng cho cô ta, nhưng bây giờ cũng từ bỏ ý định ấy rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-341-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-bon-muoi-mot.html.]
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục: “Có một chuyện tôi không hiểu lắm, cô ta không phải người trong đoàn văn công các cậu, vì sao lại có thể lên sân khấu biểu diễn đầu tiên?”
Phương Tĩnh Viện bỉu môi nói: “Còn không phải vì mọi người nể mặt ông nội nuôi của cô ta sao.”
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: “Ông nội nuôi? Ông nội nuôi của cô ta có thân phận gì, rất lợi hại sao?”
Phương Tĩnh Viện gật đầu: “Là rất rất lợi hại, ông nội nuôi của cô ta là tư lệnh lục quân của quân khu Tây Bắc, họ Tôn kia mặc dù chỉ là cháu gái nuôi, nhưng vì cả đời tư lệnh Tiêu không kết hôn, cũng không có con cái, cho nên trong mắt mọi người, cô ta rất có sức nặng.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu, không lên tiếng.
Chẳng trách đối phương lại dám làm ra chuyện cậy góc tường nhà người khác, hóa ra là có chỗ dựa vững chắc.
Nhưng mà tốt nhất cô ta đừng làm ra chuyện gì không đứng đắn, hãm hại người khác, nếu không chỉ sợ có người chống lưng, cô ta cũng khó có thể một tay che trời.
Sau khi ăn cơm xong, Phương Tĩnh Viện ra về.
Qua giờ cơm trưa, Đồng Tuyết Lục tiếp tục luyện tập nấu nướng, sau khi trời chuyển sang màu đen mới về nhà. Cô vừa vào cửa đã nghe thấy giọng Đồng Gia Tín.
“Bánh Trung Thu, mày không được đi vệ sinh ở chỗ này, phải ra bên ngoài, nếu mày còn như vậy, tao sẽ không cho mày ăn cơm.”
Bánh Trung Thu rên ư ử vải tiếng, cụp tai xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Đồng Miên Miên thấy Bánh Trung Thu đáng thương như vậy, thì ôm lấy nó, nói: “Anh ba, anh đừng mắng Bánh Trung Thu, Bánh Trung thu vẫn còn nhỏ.”
Đồng Gia Tín: “Bánh Trung Thu không còn nhỏ nữa rồi, chị cả nói tuổi của chó không giống với tuổi của con người, có lẽ bây giờ Bánh Trung Thu cũng ở vào độ tuổi của anh rồi.”
Đồng Miên Miên nghiêng đầu, chớp chớp mắt: “Vậy thì anh ba, không phải anh còn gian lận thi cử, còn thường xuyên trêu chọc chị Nhã tức giận, anh còn không hiểu chuyện bằng Bánh Trung Thu đâu.”
Đồng Gia Tín: “...”
Nghe thấy lời này, Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười.
Nhìn thấy chị gái đi làm về, Đồng Miên Miên lập tức bỏ Bánh Trung Thu xuống, chạy tới: “Chị, chị về rồi à, khiến Miên Miên nhớ sắp c.h.ế.t rồi!”
Đồng Tuyết Lục bế cô nhóc lên, xoa đầu cô bé: “Em đã ăn cơm chưa?”
Đồng Miên Miên gật đầu như gà con mổ thóc: “Ăn rồi ạ, do anh ba nấu. Chị, chị nói xem vì sao nguyên liệu nấu ăn giống nhau, mà món anh ba nấu ra lại khó ăn như vậy?”
Đồng Gia Tín: “...”