Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 338: Ly trà xanh thứ ba trăm ba mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-08 07:21:48
Lượt xem: 165
Đêm nay cô định làm một nồi lẩu xào cay.
Củ sen và khoai tây đã gọt vỏ được cắt thành miếng, rau cần thái đoạn, nấm hương và thịt bò viên thái miếng, sau đó cùng nhau bỏ vào nồi nước sôi luộc sơ qua, khi nguyên liệu vừa chín tới thì vớt lên để ráo nước, đổi sang nồi nước sạch khác bỏ dạ dày, sách bò vào trong, nước sôi vài giây thì vớt ra ngoài.
Cô bắc một cái nồi khác lên bếp, cho dầu vào, đợi khi dầu nóng thì cho gừng, tỏi, hành tây, hoa tiêu và các loại gia vị khác vào xào thơm, rồi lần lượt cho nguyên liệu đã trần qua nước sôi trước đó vào xào cùng, trước khi múc ra khỏi nồi còn rắc thêm chút hạt vừng, món lẩu xào cay thơm ngon lập tức ra lò.
Sa đó cô còn xào thêm một đĩa rau, và nấu thêm một bát canh cà chua trứng.
Củ sen ăn rất giòn, khoai tây mềm béo, thịt bò viên thơm nức cộng với nấm hương đậm đà, vừa tê vừa cay, lại vừa sảng khoái, cả nhà ngồi quây quần ăn miệng bóng nhẫy.
Đồng Gia Tín vừa ăn vừa âm thầm cầu nguyện sau này Ôn Như Quy nên tới nhà chơi thường xuyên hơn, như vậy cậu ta có thể được ăn ngon rồi.
Sau khi ăn tối xong, Đồng Tuyết Lục bỏ kẹo táo đỏ óc chó đã thành hình ra, cắt thành từng miếng nhỏ, gói lại cho Ôn Như Quy mang về.
Ban đêm gió lớn, gió đêm khiến lá cây rung động kêu sột soạt.
Đồng Tuyết Lục rụt cổ lại, tiễn Ôn Như Quy ra tận cửa: “Trời lạnh rồi, anh mau về đi.”
Ôn Như Quy “Ừ” một tiếng, ánh mắt rơi trên cần cổ trống trơn của cô, trong lòng nghĩ đến điều gì đó.
Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, hình như trên cổ cô còn thiếu một chiếc khăn quàng.
Cô không muốn giữ lại tiền thuê nhà, vậy thì anh có thể dùng số tiền ấy để mua quà tặng cho cô.
Quay lại khu tập thể gia đình quân nhân.
Ôn Như Quy vừa vào nhà đã trông thấy Phác Kiến Nghĩa đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Phác Kiến Nghĩa ngẩng đầu lên: “Thằng nhóc này, rốt cuộc cậu cũng về rồi.”
Ôn Như Quy nhìn sang lập tức hoảng sợ: “Sao cậu lại biến thành dáng vẻ này?”
Chẳng qua mới một tháng chưa gặp nhau, cả người Phác Kiến Nghĩa đã trở nên tiều tụy giống ông chú trung niên bị tàn phá, khuôn mặt râu ria xồm xàm, quầng thâm dưới mắt rất đậm, má hóp vào hai gò má nhô lên cao.
Phác Kiến Nghĩa còn chưa kịp mở miệng, ông Ôn đã nhìn thấy đồ Ôn Như Quy đang cầm trong tay: “Cháu đang cầm cái gì trong tay thế?”
“Là kẹo táo đỏ óc chó.” Ôn Như Quy đưa đồ sang, còn không quên dặn dò: “Ông nội, ông đừng ăn quá nhiều đồ ngọt.”
Ông Ôn hừ một tiếng: “Cháu muốn ăn thì cứ nói thẳng một câu, bớt tìm lý do trên người ông đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-338-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-ba-muoi-tam.html.]
Nói xong, ông ấy lấy một nắm kẹo táo đỏ óc chó ra, mang sang cách vách khoe khoang với ông Khương.
Còn chú Tông, không biết đã đi đâu, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa.
Phác Kiến Nghĩa móc một xấp tiền trong túi ra, đưa qua: “Trả lại tiền cho cậu này.”
Ôn Như Quy: “Cậu lấy đâu ra tiền trả?”
Phác Kiến Nghĩa cầm chén trà lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, người nào không biết còn tưởng rằng anh ta đang uống rượu: “Tiểu Như trả lại toàn bộ tiền cho tôi rồi, còn bảo tôi sau này đừng gửi tiền cho cô ấy nữa!”
Ôn Như Quy nhìn anh ta, không nói gì.
Chuyện giữa Phác Kiến Nghĩa và Lâm Tiểu Như, anh biết rất rõ.
Phác Kiến Nghĩa có một người cấp dưới hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, người cấp dưới ấy có tuổi rồi, trong nhà có mẹ già hơn bảy mươi tuổi, thê tử bệnh nặng, và một đứa con gái chưa đến tuổi trưởng thành.
Vân Chi
Sau khi người cảnh sát ấy gặp chuyện không may, cục cảnh sát bồi thường cho bọn họ một khoản tiền trợ cấp, nhưng số tiền ấy đối với nhà họ Lâm mà nói chỉ như muối bỏ bể, căn bản chưa đủ dùng.
Phác Kiến Nghĩa lợi dụng danh nghĩa của tất cả đồng nghiệp trong đồn công an gửi tiền cho nhà họ Lâm, chiếu cố bọn họ đủ mọi mặt. Lâm Tiểu Như là con gái của người cảnh sát kia, Phác Kiến Nghĩa chiếu cố lâu ngày dần dần nảy sinh tỉnh cảm.
Trước đây, khi mẹ Lâm bị bệnh nặng phải nhập viện, trong tay Phác Kiến Nghĩa không đủ tiền đã vay tạm của Ôn Như Quy, vốn dĩ Ôn Như Quy cho rằng hành động lần này của Phác Kiến Nghĩa có thể khiến đối phương cảm động, không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy.
Phác Kiến Nghĩa lại rót cho mình một chén trà: “Tại sao cậu không nói đôi câu an ủi tôi? Trong lòng tôi quá khó tiếp nhận nổi.”
Ôn Như Quy ngập ngừng một lát, mới nói: “Bớt đau buồn đi.”
Phác Kiến Nghĩa: “...”
“Trước đây sao tôi không phát hiện ra cậu độc mồm độc miệng như vậy nhỉ? Từ khi cậu ở bên đồng chí Đồng, miệng cậu thật sự càng ngày càng lợi hại hơn rồi.”
Ôn Như Quy nhíu mày: “Không liên quan gì đến cô ấy, cậu đừng nói lung tung.”
Nhìn thấy Ôn Như Quy bảo vệ bạn gái như vậy, Phác Kiến Nghĩa vô cùng buồn nôn, lại nghĩ đến bản thân còn chưa thổ lộ đã bị đối phương từ chối, trong lòng anh ta càng khó chịu hơn.
“Như Quy, tôi cảm thấy sau này khả năng tôi sẽ không thật lòng được với bất kỳ cô gái nào nữa rồi, cảm giác ấy thật sự quá đau đớn!”
Trước đây rõ ràng hai người ở bên nhau rất vui vẻ, chỉ thiếu chút nữa là chọc thủng tầng giấy mỏng kia, ai ngờ anh ta vừa đi công tác nửa tháng, khi quay về cô ấy đã có bạn trai rồi.
Con mẹ nó, vậy thì hai năm qua anh ta là cái gì?