Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 329: Ly trà xanh thứ ba trăm hai mươi chín
Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:11:37
Lượt xem: 149
Ra khỏi phòng thương nghiệp, Đồng Tuyết Lục quay về tiệm cơm tiếp tục làm việc.
Đến giữa trưa, người thanh niên trẻ tuổi cao lớn lần trước lại tới, ánh mắt vẫn như cũ, thi thoảng lại dừng trên người cô, chỉ là koong nói cũng không làm gì cả.
Đồng Tuyết Lục lười để ý tới anh ta, khi trời vừa xẩm tối cô đã xin nghỉ tan làm trước.
Về đến nhà cô làm một phần bánh táo đỏ óc chó, sau đó về phòng lấy một bộ sách toán lý hóa cấp ba mang đến nhà họ Ngụy.
Ngụy Nhiên nhận được sách cô tặng, trên mặt lộ ra vẻ mê mang: “Chị Tuyết Lục, có phải chị nghĩ lầm rồi không? Bây giờ em đã là sinh viên đại học công nông binh rồi, không cần học những thứ này nữa.”
Đồng Tuyết Lục: “Thánh nhân có câu bể học vô biên, tuy rằng cậu đã vào đại học công nông binh ở Kinh Thị rồi, nhưng học thêm vài thứ đối với cậu mà nói chắc chắn có tác dụng.”
Ngụy Quốc Chí ở bên cạnh thấy thế, gật đầu nói: “Lời này của Tuyết Lục nói rất có lý, ông nghe nói các cháu đi học không phải học về tư tưởng chính trị, thì đến nhà xưởng hoặc nông học học về nông nghiệp, kiến thức chuyên ngành ngược lại không học gì.”
“Cháu nhận lấy đi, ngày thường có rảnh thì giở ra xem một lần, học thêm vài thứ tóm lại là chuyện tốt, có nhiều kỹ năng càng tự tin.”
Ngụy Nhiên là do một tay ông bà nội nuôi lớn, luôn coi lời ông nội mình nói là chân lý: “Vâng, vậy thì cháu nhận, cảm ơn chị Tuyết Lục.”
Ngụy Nhiên nhỏ hơn Đồng Tuyết Lục một tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy cô, mặt đỏ đến mức không dám nhìn thẳng, Đồng Tuyết Lục bảo cậu ta gọi mình là chị, sau này thân quen rồi thì đỡ hơn nhiều.
Trẻ con lúc nào cũng thích sinh nhật, không quan tâm là sinh nhật mình hay sinh nhật người khác, tóm lại cứ có đồ ăn ngon là được rồi.
Mấy đứa trẻ ăn uống miệng bóng nhẫy đầy mỡ, ríu rít nói cười vô cùng vui vẻ.
Mấy anh em Đồng Gia Minh cũng tằng quà cho Ngụy Nhiên, có kẹo, có cả s.ú.n.g cao su...
Trong số đó món quà Ngụy Châu Châu tặng cho anh trai mình, là món quà “Hại anh trai” nhất: “Anh trai, đây là thẻ ước nguyện em tặng cho anh, em suy nghĩ rất lâu rồi, em cảm thấy đây là món quà anh cần nhất.”
Ngụy Nhiên nhận lấy mảnh giấy em gái đưa qua, vừa mở ra nhìn, khóe miệng đã run rẩy cực mạnh.
Trên tờ giấy viết: “Chúc anh trai sang năm không xấu như vậy nữa.”
Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của anh trai mình, Ngụy Châu Châu lập tức bất mãn: “Anh trai, vẻ mặt anh như vậy là thế nào hả? Em thật lòng suy nghĩ cho anh đó, anh nói xem sau này anh vẫn xấu như vậy, thì làm sao có thể tìm được vợ?”
Ngụy Nhiên: “...”
Đồng Miên Miên ở bên cạnh nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó quay lại cất cao giọng nói với Đồng Gia Tín: “Anh ba, sau này đến sinh nhật anh, em cũng tặng anh một tấm thiệp chúc phúc, để anh cũng không cần xấu như bây giờ nữa!”
Vân Chi
Đồng Gia Tín: “...”
Cùng một thế giới, cùng là em gái chuyên hãm hại anh trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-329-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-hai-muoi-chin.html.]
Mọi người nghe thấy thế thì cười vang, trong phòng tràn đầy tiếng cười vui vẻ.
Đột nhiên có tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến, Ngụy Nhiên nghiến răng nghiến lợi ra mở cửa, khi về còn mang theo một người đi sau lưng.
Đồng Tuyết Lục nhìn qua, hai mắt sáng rực lên: “Như Quy, anh về rồi à?”
Ôn Như Quy vừa vào nhà, ánh mắt lướt qua mọi người đã chuẩn xác dừng trên người cô.
Nhìn thấy cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm: “Ừ, căn cứ cho bọn anh nghỉ ba ngày.”
Đúng là quá tốt rồi!
Đồng Tuyết Lục không ngượng ngùng chút nào, đứng dậy nói: “Bà Thẩm, ông Ngụy, cháu về nhà trước đây.”
Trên mặt Thẩm Uyển Dung lộ ra nủ cười “Bà hiểu”: “Đi đi, chắc là đồng chí Ôn còn chưa ăn gì đâu, cháu mang ít bánh táo đỏ óc chó về đi.”
Đồng Tuyết Lục cũng không từ chối, cầm hai miếng bánh táo đỏ óc chó lên, rồi cùng Ôn Như Quy ra về.
Đồng Gia Minh thấy thế, cũng nhanh chóng dẫn em trai em gái mình cùng nhau ra về.
Trai đơn gái chiếc, truyền ra ngoài không tốt cho thanh danh của chị gái, cậu không thể để hai người đơn độc ở chung được.
Đồng Gia Minh cảm thấy mình có ý tốt, hoàn toàn không biết trong lúc vô tình bản thân đã biến thành bóng đèn.
Ánh trăng trắng ngà chiếu xuống con đường lát đá xanh, bóng cây hai bên đường mờ ảo nhìn qua rất giống yêu quái.
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu hỏi anh: “Anh về đến Kinh Thị lúc nào thế?”
Mặt Ôn Như Quy ửng đỏ: “Vừa đến.”
Đồng Tuyết Lục khẽ nhướng mày: “Vừa về đã tới đây luôn, anh chưa về khu tập thể gia đình quân nhân sao?”
Mặt Ôn Như Quy càng nóng hơn, nhẹ nhàng gật đầu:”Ừ.”
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên, đưa bánh táo đỏ óc chó trong tay qua cho anh, nói: “Anh cầm giúp em.”
Ôn Như Quy vội vàng duỗi tay nhận lấy, ai ngờ vừa chạm vào bánh táo đỏ óc chó, lòng bàn tay anh đã bị cô nhẹ nhàng gãi một cái.
Trái tim anh run lên, bắt đầu đập thình thịch.
Nơi bị cô gãi nhẹ tê tê dại dại, giống như có luồng điện chạy khắp toàn thân.