Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 325: Ly trà xanh thứ ba trăm hai mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:02:18
Lượt xem: 186
Trước đây cô còn tưởng rằng niên đại này bảo thủ như vậy, chắc hẳn sẽ không có người làm ra chuyện kiểu như thọc gậy bánh xe, bây giờ xem ra cô đã tự cho là đúng rồi, bất kể niên đại nào đều có rác rưởi.
Nhưng mà cô không muốn tự mình đáp lại Tôn trà xanh.
Trước khi xuyên sách, cô thường xuyên đọc được tin tức kiểu như, chồng ngoại tình, vợ dẫn theo một đám thân thích đi đánh kẻ thứ ba, trong mắt cô, người chân chính đáng ăn một trận đòn phải là chồng bọn họ mới đúng.
Không có người thứ ba, cũng sẽ có người thứ tư, thứ năm, thứ sáu...
Nếu một người đàn ông có thể bị người khác cướp mất, vậy thì giữ lại có ích lợi gì?
Cho nên không không định tự mình xử lý Tôn trà xanh, huống chi cô còn rất tin tưởng Ôn Như Quy.
Sau khi làm cho ông Ôn và chú Tông một nồi thịt gà kho tàu, cộng với hai món ăn vặt, Đồng Tuyết Lục mới rời khỏi nhà họ Ôn.
Không thể không nói, Tiểu Thất còn non ăn vào ngon hơn so với Tiểu Ngũ trước đây nhiều, da giòn thịt mềm, hương vị đạm đà, thơm nức cả mũi.
Ba người quây quần bên bàn cơm vừa ăn thịt Tiểu Thất, vừa thảo luận xem lần sau nên xử lý Tiểu Bát thế nào.
Icon “Tiểu tám run bần bật.”
Khi ra về, trong tay Đồng Tuyết Lục xách theo một túi trái cây, trong túi xách quân đội còn có một xấp phiếu vải và phiếu gạo, đều do ông Ôn đưa cho cô.
Đồng Tuyết Lục mang trái cây về nhà, vừa vào cửa đã trông thấy Đồng Gia Tín đang học bài.
Thứ quá dễ dàng lấy được sẽ không biết quý trọng, xem ra lần này Đồng Gia Tín thật sự biết sợ rồi.
Đồng Tuyết Lục lấy vài quả cây ra mang sang cho nhà họ Ngụy cách vách.
Thời buổi này trái cây rất khó mua, thi thoảng cung tiêu xã mới bán một chút, chưa kịp đến lượt đã bán hết.
Nhà họ Ngụy nhận lấy trái cây, quà đáp lễ là một túi nấm khô.
Chiều tối hôm đó, khi Đồng Gia Minh tan học về nhà, cậu mang về cho Đồng Gia Tín một tin tức tốt: Ngày mai Đồng Gia Tín có thể quay lại trường học rồi.
Đồng Gia Tín vui vẻ nhảy dựng lên.
Bánh Trung Thu ở bên cạnh không biết có chuyện gì, cũng vui vẻ theo chạy nhảy khắp phòng, vừa không cẩn thận một cái, chân trước bước hụt, cả người đã lăn lộn vài vòng trên mặt đất.
Sau đó đầu đập cộp vào chân bàn, Bánh Trung Thu sững sờ một lúc lâu, giống như không thể tin được mình lại ngu ngốc như vậy.
Đồng Tuyết Lục bị dáng vẻ ấy của nó chọc cười, cô duỗi tay xoa đầu nó: “Bánh Trung Thu, sao mày lại đáng yêu như vậy.”
Bánh trung thu nghe thấy hai chữ “Đáng yêu”, vui vẻ đáp lại, sau đó bò dậy tiếp tục quay vòng tròn trên mặt đất, cuối cùng đầu lại đụng phải chân bàn.
Sau đó nó ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước nhìn Đồng Tuyết Lục cầu khen ngợi.
Đồng Tuyết Lục: “...”
Con chó này còn có thể tinh ranh hơn chút nữa được không?
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, mấy anh em cùng nhau vào phòng học tập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-325-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-hai-muoi-lam.html.]
Sau khi làm xong bài tập của mình, Đồng Gia Minh vô cùng kiên nhẫn dạy bổ túc cho Đồng Gia Tín.
Lần này Đồng Gia Tín học tập thật sự rất nghiêm túc.
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ đang kề vai nhau của hai anh em, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên.
Nhìn thấy chị gái mình cười, Đồng Miên Miên nhấc đôi chân nhỏ lên chạy tới, bò lên ghế, sau đó dựa đầu vào vai chị gái mình.
Đầu dựa gần đầu, giống hệt như hai người Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín.
Đồng Tuyết Lục ôm lấy cô bé, hôn một cái lên mặt, ý cười trên khóe miệng càng đậm hơn.
**
Ngày hôm sau, khi mua sắm xong nguyên liệu nấu ăn mang về, Đồng Tuyết Lục cầm bản kế hoạch của mình đến phòng thương nghiệp.
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đến đây, thư ký Trác có chút kinh ngạc.
Đồng Tuyết Lục không nói cho cô ta biết về chuyện kế hoạch, chỉ nói tiệm cơm có chuyện muốn bàn với trưởng phòng Lâm.
Thư ký Trác không truy hỏi rõ ngọn ngành, vào phòng nói một tiếng với trưởng phòng Lâm, rồi ra ngoài mời cô vào.
Đối với chuyện Đồng Tuyết Lục đến đây, trưởng phòng Lâm cũng không cảm thấy kỳ quái: “Giám đốc Đồng, sao hôm nay lại đến đây thế? Tiệm cơm xảy ra chuyện gì sao?”
Đồng Tuyết Lục ngồi xuống ghế dựa đối diện với ông ta, lắc đầu nói: “Dưới sự lãnh đạo của trưởng phòng Lâm, tiệm cơm hoạt động rất tốt.”
“Nếu như vậy, cô đến đây vì chuyện gì?”
Trưởng phòng Lâm cảm thấy Đồng Tuyết Lục không làm thư ký cho ông ta thật sự quá đáng tiếc, không chỉ có năng lực làm việc mạnh, hơn nữa còn biết ăn nói khiến người ta rất thoải mái.
Đồng Tuyết Lục đưa bản kế hoạch qua: “Trưởng phòng Lâm, tôi nghe nói không lâu nữa phòng thương nghiệp sẽ tổ chức một cuộc thi đấu giữa các đầu bếp, có phải có chuyện này không?”
Trưởng phòng Lâm nhận lấy bản kế hoạch trong tay cô, mở ra nhìn lướt qua: “Sao thế, cô muốn tham gia à? Cô đừng quên, tiệm cơm của cô chỉ là tiệm cơm cấp hai, căn bản không đủ tư cách dự thi.”
Muốn chiêu đãi người nước ngoài nhất định phải là tiệm cơm bậc một, còn phải là tiệm cơm tốt nhất được tuyển chọn ra từ các tiệm cơm bậc một.
Còn về tiệm cơm cấp hai, không quan tâm đầu bếp chỗ bọn họ lợi hại đến mức nào, phòng thương nghiệp cũng sẽ không cho bọn họ tham gia thi đấu.
Vân Chi
Bởi vì điều kiện vật chất của tiệm cơm quá kém, cho dù khả năng nấu ăn tốt đến mấy cũng không có cách nào chiêu đãi người nước ngoài, chẳng lẽ sau khi chọn bọn họ, phòng thương nghiệp còn phải chi ngân sách cho bọn họ tu sửa cửa tiệm nữa sao?
Chắc chắn phòng tài vụ sẽ không chi khoản tiền này, ông ta cũng không muốn lăn lộn.
Dù sao có tiệm cơm bậc một ở đó, cứ để bọn họ chiêu đãi là được, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện như vậy?
Đồng Tuyết Lục thở dài nói: “Hóa ra là như thế, tôi còn tưởng rằng mình cũng có thể tham gia thi đấu nữa, tôi có lòng tin mình sẽ giành chiến thắng, như vậy tiệm cơm do tôi quản lý cũng thăng cấp theo, bây giờ xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.”
Khóe miệng trưởng phòng Lâm cong lên, nở nụ cười trào phúng: Đúng là quá tự cho là đúng.
Cho rằng có khả năng nấu ăn tốt là có thể dự thi, quả nhiên vẫn quá trẻ tuổi.
Đồng Tuyết Lục lại thở dài lần nữa: “Do tôi suy nghĩ không chu toàn, cho dù tôi có thể thắng, nhưng thăng cấp không chỉ phải tu sửa lại tiệm cơm lần nữa, còn phải tăng thêm từ hai đến bốn nhân viên, nếu như vậy, lại phải phát thêm tiền lương cho vài người.”
Nụ cười trào phúng của trưởng phòng Lâm đột nhiên dừng lại, lực chú ý toàn bộ tập trung trên mấy chữ tăng thêm nhân viên.