Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 320: Ly trà xanh thứ ba trăm hai mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-08 13:54:48
Lượt xem: 135
Tôn Mạn Nhu thấy bóng dáng Tôn Võ Dương biến mất sau cánh cửa cửa, lúc này mới giơ tay lên lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó rửa mặt quay về cơ qan.
Đồng Tuyết Lục không biết tính toán của hai anh em nhà họ Tôn, lúc này cô đang cùng đi dạo phố với thư ký Trác.
Trên mặt thư ký Trác lộ ra nụ cười xấu hổ: “Giám đốc Đồng, cô có thể phối đồ giúp tôi một chút được không, tôi cảm thấy cô mặc quần áo kiểu gì cũng rất đẹp.”
Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm tự sướng “Đó là vì tôi đẹp”, bên ngoài thì cười nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, có điều thư ký Trác có khí chất trời sinh như vậy, cùng lắm tôi chỉ cần giúp đỡ đưa ra ý kiến thôi.”
Thư ký Trác được khen ngợi mặt càng đỏ hơn, nhưng lông mày nhếch lên, đã chứng tỏ cô ta rất hưởng thụ.
Vào trong trung tâm bách hóa, bởi vì hôm nay không phải cuối tuần, cho nên không đông người lắm.
Bởi vì lâu rồi thư ký trác không được nghỉ phép, cho nên đến tận hôm nay mới có thể hẹn Đồng Tuyết Lục đi dạo phố.
Đồng Tuyết Lục xuyên tới nơi này lâu như vậy, vẫn chưa từng đi dạo trung tâm bách hóa lần nào, trước đó là vì quá bận, sau này lại vì công việc ở tiệm cơm muốn xin nghỉ một ngày cũng khó khăn.
Hơn nữa nghỉ ngày nào còn trừ lương ngày đó, cô cảm thấy thịt đau.
Hiển nhiên thư ký Trác không xa lạ gì với trung tâm bách hóa, vừa vào cửa cô ta đã kéo Đồng Tuyết Lục đi thẳng về chỗ quầy bán vải vóc và trang phục.
Dễ nhận ra người bán hàng cũng quen biết thư ký Trác, vừa thấy cô ta đã lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Thư ký Trác, cuối cùng cô cũng tới rồi, hai ngày trước vừa nhập về một lô hàng mới, tôi đang lo cô không tới quần áo sẽ bị người ta mua hết đây!”
Hai mắt thư ký Trác sáng lên: “Có món nào mới, mau lấy ra cho tôi xem!”
Vân Chi
Người bán hàng nhanh chóng lấy ra hàng mới, quần là quần kaki ông loe, áo khoác là áo dáng dài có lót bằng vải nilen.
Thư ký Trác vừa nhìn thấy đã yêu thích không buông tay: “Đúng là quá đẹp, giám đốc Đồng cô thấy tôi mua bộ này có được không?”
Chẳng ra sao...
Dáng người thư ký Trác tương đối nhỏ xinh, mặc áo khoác dáng dài vào, cả người lập tức thấp đi không ít, còn cả chiếc quần loe kia nữa, nhìn kiểu nào cũng thấy cay mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-320-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-hai-muoi.html.]
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Tất nhiên là thư ký Trác mặc gì cũng đẹp rồi, chỉ là tôi cảm thấy phong cách này không khác các bộ đồ trước đây thư ký Trác hay mua, không có cách nào tạo cho người ta cảm giác mới mẻ, hay là lần này đổi sang phong cách khác nhé?”
Nói xong cô bảo người bán hàng lấy chiếc áo khoác ngắn và áo sơ mi màu trắng, kèm theo một chiếc quần tây dáng dài màu đen kiểu nữ ra.
Tuy rằng kiểu dáng vẫn có chút quê mùa, nhưng hai màu đen trắng vĩnh viên không lỗi mốt, áo ngắn cũng không lộ ra nhược điểm dáng người thấp bé của đối phương.
Thư ký Trác nhìn quần áo do cô lựa chọn, trên mặt có chút chần chừ: “Trước kia tôi chưa bao giờ phối hợp như vậy...”
Đồng Tuyết Lục: “Chính vì chưa bao giờ phối đồ như vậy nên mới phải thử, trong cuộc họp lần trước chẳng phải trưởng phòng Lâm nói chúng ta phải tích cực sáng tạo sao, đừng bảo thủ giữ nguyên tư tưởng cũ, cách ăn mặc trang điểm thật ra cũng như vậy. Ngày mai nếu thư ký Trác mặc bộ quần áo này đi làm, chắc chắn sẽ mang đến cho người khác cảm giác mới mẻ.”
Thư ký Trác nghe thấy trưởng phòng Lâm từng nói như vậy, chút chần chừ trong lòng lập tức tiêu tan, nhanh chóng móc tiền và phiếu ra, nói: “Được, tôi mua!”
Vốn dĩ thư ký Trác chỉ định mua một chiếc áo khoác thôi, bây giờ lại muốn mua cả bộ, số phiếu vải mang theo lập tức không đủ.
Đồng Tuyết Lục không nói hai lời, lập tức lấy một xấp phiếu vải trong túi xách quân đội ra: “Tôi có này, thư ký Trác cầm lấy dùng đi.”
Thư ký Trác nhìn thấy cô mang theo nhiều phiếu vải như vậy, không khỏi lắp bắp kinh hãi: “Giám đốc Đồng, sao cô tiết kiệm được nhiều phiếu vải như vậy?”
Đồng Tuyết Lục: “Không phải tiết kiệm, đây đều là do bạn trai tôi gửi cho tôi, anh ấy làm việc ở trung tâm nghiên cứu khoa học, ngày thường trợ cấp tương đối nhiều.”
“Hóa ra là thế, vậy số phiếu vải này coi như tôi mượn của cô, khi về tôi sẽ trả lại.”
Đây là lần đầu tiên thư ký Trác nghe thấy Đồng Tuyết Lục nhắc tới bạn trai mình, trong lòng lập tức cảm thấy khoảng cách giữa hai người được kéo lại gần không ít.
Đồng Tuyết Lục xua tay: “Trả gì mà trả, cô cứ cầm lấy dùng là được.”
Thư ký Trác thấy cô hào phóng như vậy, ấn tượng trong lòng về cô càng tốt hơn.
Sau khi mua quần áo xong, hai người lại đi mua giày.
Đồng Tuyết Lục chọn cho cô ta một đôi giày gia chữ Đinh (丁) yếm khóa kiểu nữ.
Một đôi giày da phải mất mười tệ, xem như hàng xa xỉ, vốn dĩ Đồng Tuyết Lục cũng muốn mua một đôi, nhưng trong cửa hàng chỉ còn một đôi duy nhất, cô đành nhường nó cho thư ký Trác.