Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 314: Ly trà xanh thứ ba trăm mười bốn
Cập nhật lúc: 2024-11-08 06:50:10
Lượt xem: 176
Chuyện liên quan đến bán gia vị lẩu cay cuối cùng cũng được quyết định.
Giá bán gia vị là hai mao tiền một gói, tiền lời kiếm được nộp lên phòng thương nghiệp, sau đó phòng thương nghiệp sẽ cấp phát trợ cấp cho công nhân tiệm cơm.
Sau khi quay về từ phòng thương nghiệp, Đồng Tuyết Lục nói tin tức tốt này cho mọi người nghe.
Đám nhân viên trong tiệm cơm nghe được tin tức này, đều chấn kinh ngay tại chỗ,
Quách Xuân Ngọc: “Giám đốc Đồng, sau này chúng ta thật sự có thể nhận được trợ cấp?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Không sai, có điều sau này mọi người phải giúp tôi làm thêm chút việc, cùng nhau mài thảo dược thành bột.”
Vì tránh để lộ cho người ngoài biết công thức gia vị lẩu cay, cô quyết định mài vài loại trung thảo dược trong đó thành bột sau đó mới đem bán.
Chi phí làm ra một gói gia vị lẩu cay mất một mao rưỡi, mỗi gói bán đi chỉ có thể thu được năm phân tiền, nhưng tất cả chỉ mới bắt đầu thôi.
Sau này cô sẽ bán cả bò viên và cá viên, hai thứ này mới kiếm lớn.
Vân Chi
Cô không viết cả bò viên và cá viên vào phương án ban đầu, vì sợ phòng thương nghiệp nhìn thấy lợi nhuận quá lớn sẽ không đồng ý, hoặc là muốn phân chia một phần lợi ích.
Hiện giờ mỗi gói gia vị chỉ kiếm được năm phân tiền, vì lợi nhuận quá ít, nên bọn họ mới không để vào mắt.
Chút tiền ấy phòng thương nghiệp không coi ra gì, nhưng đám nhân viên trong tiệm cơm lại vui vẻ không chịu nổi.
Bọn họ vẫn luôn nhận được tiền lương cố định, không giống công nhân trong nhà xưởng có thể dựa vào bình xét kỹ thuật, nâng cấp bậc là có thể tăng lương.
Tiền lương của bọn họ muôn đời vẫn vậy, chỉ sợ làm đến lúc nghỉ hưu, cũng chỉ có thể nhận được bấy nhiêu.
Nhưng bây giờ lại khác, bọn họ có thể nhận được thêm một chút tiền trợ cấp, cho dù số tiền không nhiều lắm, thì cũng là kiếm thêm.
Đồng Tuyết Lục: “Đến lúc đó tôi sẽ dựa theo tỉ lệ để phân chia, làm nhiều nhận được nhiều, mọi người cứ chăm chỉ làm việc đi!”
Ba người Mạnh Thanh Thanh đồng loạt lên tiếng tỏ vẻ mình nhất định sẽ cố gắng, cảnh tượng ấy đúng là ý chí chiến đấu sục sôi.
Đồng Tuyết Lục nhìn thấy thế tâm trạng cũng tốt lên.
Chiều hôm đó phòng thương nghiệp vừa truyền tin ra ngoài, sáng hôm sau đã có người tới cửa mua gia vị lẩu cay.
Cối với việc mua sắm gia vị từ tiệm cơm, có vài người cảm thấy không tốt, có vài người lại cảm thấy khá tốt, không cần tự mình mày mò đỡ phiền phức.
Còn về những người cảm thấy không tốt, đa phần đều vì ban đầu bọn họ muốn lấy được công thức nấu lẩu cay, không ngờ cuối cùng lại biến thành kết quả này.
Chỉ là bây giờ phòng thương nghiệp đã đưa ra quyết định, bọn họ không dám phản đối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-314-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-muoi-bon.html.]
Chỉ là bọn họ cảm thấy vị nữ đồng chí Đồng Tuyết Lục này có chút quá lợi hại, tử cục như vậy còn có thể phá được.
Quá trâu bò!
**
Nhà họ Tôn dọn về ở khu tập thể gia đình quân nhân, sau khi dọn dẹp xong xuôi, bọn họ quyết định đi thăm hỏi người quen trong khu tập thể.
Tôn Mạn Nhu ra khỏi phòng, trên người mặc áo khoác mới bảy phần, chân đạp trên chiếc giày da chữ Đinh, yếm khóa kiểu nữ, tóc bện thành hai bánh quai chèo, nhìn qua vừa xinh đẹp lại vừa thời thượng.
Hai mắt Tôn Võ Dương lập tức sáng lên, chớp chớp mắt nói với cô ta: “Tiểu Nhu, em không bình thường nha, hai ngày trước sao không thấy em ăn mặc chải chuốt như vậy? Hôm nay muốn đến nhà họ Ôn sao lại cố ý như thế?”
Tôn Mạn Nhu trừng mắt lườm anh ta một cái: “Anh ba, anh nói hươu nói vượn gì đó, hai ngày trước là do mới dọn về, còn chưa sắp xếp lại quần áo, em biết ăn mặc chải chuốt thế nào?”
Tôn Võ Dương há miệng cười: “Được được được, em nói thế nào thì là thế ấy, chúng ta đi thôi.”
Tôn Mạn Nhu đỏ mặt, lại soi gương một lượt, sau đó mới đuổi theo.
Đến nhà họ Ôn, người mở cửa là chú Tông.
Chú Tông vừa liếc mắt đã nhận ra Tôn Võ Dương: “Cháu không phải Tiểu Võ Dương sao? Vẻ ngoài vẫn giống hệt khi còn nhỏ, không thay đổi chút nào.”
Tôn Võ Dương cười nói: “Chú Tông, cháu cao lên không ít rồi, sao vẫn giống như đúc được?”
Chú Tông gật đầu liên tục: “Đúng là cao hơn rồi, cũng rắn rỏi hơn khi còn nhỏ.”
Tôn Võ Dương: “Ông Ôn có nhà không ạ? Cha mẹ cháu bảo cháu qua đây chào hỏi trước, đợi sau khi bọn họ về Kinh Thị, bọn họ sẽ tự mình qua đây sau.”
Chú Tông nhìn lướt qua cô gái đang đứng bên cạnh anh ta: “Có, tư lệnh đang ở trong nhà.”
Tôn Mạn Nhu thấy chú Tông nhìn mình, thì cười nói: “Chào chú Tông, cháu là em họ của anh Võ Dương, tên là Tôn Mạn Nhu.”
Chú Tông gật đầu, sau đó ba người cùng nhau vào nhà.
Ba người vừa vào phòng khách, đúng lúc ông Ôn ra ngoài, nhìn thấy Tôn Võ Dương, ông có chút sửng sốt.
Tôn Võ Dương vội vàng chào hỏi.
Sau khi hàn huyên mọt lúc, mọi người ngồi xuống ghế sô pha.
Tôn Mạn Nhu cười nói: “Cuối cùng cháu cũng được gặp ông Ôn rồi, quả nhiên là một thân chính khí, giống hệt như trong tưởng tượng của cháu!”
Ông Ôn nhướng mày: “Nữ đồng chí, cô quen biết tôi à?”
Tôn Mạn Nhu khẽ lắc đầu: “Cháu không quen biết ông Ôn, nhưng mà cháu quen biết đồng chí Ôn Như Quy, cháu trai ông.”