Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 312: Ly trà xanh thứ ba trăm mười hai
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:09:38
Lượt xem: 193
Khương Đan Hồng cúi đầu không lên tiếng, trong mắt mọi người, lúc này chị ta đang đau khổ đến mức nói không nên lời.
Không chỉ có giáo viên trong trường học tin, ngay cả Lâm Kim Bảo cũng d.a.o động.
Vân Chi
Cậu ta nhìn Khương Đan Hồng, lại nhìn em trai mình, sau đó quay đầu nhìn về phía Lôi Phượng Chi nói: “Bà nội, cô ta nói có phải thật hay không? Chúng cháu thật sự không phải do người phụ nữ kia sinh ra sao?”
Lôi Phượng Chi lấy lại tinh thần: “Hai đứa đừng nghe cô ta nói bậy, con tiện nhân kia chính là mẻ đẻ của các cháu!”
Lâm Kim Bảo: “Nếu cô ta là mẹ ruột của chúng cháu, vì sao lúc nào bà cũng mắng cô ta là tiện nhân? Khi ở trong đội sản xuất còn thường xuyên không cho chúng cháu tiếp xúc với cô ta? Hơn nữa vì sao vẻ ngoài của chúng cháu không giống cô ta một chút nào thế?”
Lôi Phượng Chi á khẩu không trả lời được: “...”
Lâm Kim Bảo vẫn không buông tha cho bà ta: “Bà nội, mẹ chúng cháu có phải quả phụ Hoàng trong thôn hay không? Rất nhiều lần cháu nhìn thấy cha mình đi ra từ trong nhà cô ta!”
“Ầm!”
Lời nói này giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu sôi, hiện trường lập tức sôi trào.
“Trời! Ngay cả đứa trẻ cũng thừa nhận rồi, thử hỏi có người bà nào lại dạy cháu mình mắng mẹ nó là tiện nhân không?”
“Đúng thế, hơn nữa vừa rồi mọi người cũng nghe thấy rồi nhỉ, cha đứa trẻ còn qua lại với một quả phụ, tôi nghi ngờ hai đứa trẻ này chính lầ do quả phụ kia sinh ra!”
“Không sai, chắc chắn là như vậy, bởi vì sợ bị bắt tội thông dâm, cho nên mới g.i.ế.c c.h.ế.t con của cô giáo Khương, rồi nuôi hai đứa trẻ này dưới danh nghĩa cô giáo Khương, quá độc ác!”
“Cô giáo Khương, bây giờ chúng ta đến đồn công an cử báo độc phụ này đi, để nhân viên công an điều tra rõ chân tướng năm đó.
Cả người Lôi Phượng Chi run rẩy, không biết giải thích thế nào.
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã bật cười.
Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Lâm Kim Bảo đúng là thần trợ công của bọn họ.
Hơn nữa còn phải cảm tạ niên đại này chưa có biện pháp kiểm tra xét nghiệm DNA, còn phải cảm tạ gen của nam cặn bã kia quá cường đại.
Nếu như không phải vẻ ngoài của hai đứa nhỏ hoàn toàn không giống Khương Đan Hồng, cô cũng không nghĩ ra được biện pháp này.
Giáo viên trong trường học ồn ào muốn đến đồn công an cử báo, khiến Lôi Phượng Chi vô cùng sợ hãi, vội vàng quay đầu kéo hai đứa nhỏ chạy mất.
Mọi người thấy bà ta chạy, lập tức hỏi Khương Đan Hồng có muốn ngăn bọn họ lại hay không.
Lúc này Khương Đan Hồng mới ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng: “Không cần, để bọn họ đi đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-312-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-muoi-hai.html.]
Có người nói ngay: “Cô giáo Khương, cô làm vậy quá mềm lòng!”
“Đúng thế, bọn họ vu hãm thanh danh của cô như vậy, cô không nên buông tha cho bọn họ!”
Khương Đan Hồng lắc đầu, kiên trì không cử báo.
Đợi sau khi mọi người tản đi hết, Đồng Tuyết Lục mới bước đến, nói: “Chị Đan Hồng, xin lỗi chị, chưa được chị đồng ý em đã nói như vậy.”
Khương Đan Hồng nhìn cô, cảm kích: “Em không cần nói như vậy, chị nên nói lời cảm ơn em mới đúng!”
Nếu không phải có Đồng Tuyết Lục, Lôi Phượng Chi tiếp tục gây sự như vậy, cuối cùng chắc chắn chị ta sẽ lựa đồng quy vu tận với đối phương.
Chị ta hiểu rất rõ, cho dù chị ta đã từng chịu bao nhiêu đau khổ, người ngoài đều không hiểu nổi chị ta, chỉ cảm thấy chị ta nhẫn tâm.
Nhưng trước đây chị ta thật sự không phải muốn lấy chồng sinh con, là do tên súc sinh kia ép chị ta.
Năm đó sau khi sinh Lâm Kim Bảo chưa đến ba ngày, chị ta đã dọn đến ở chỗ dành cho thanh niên trí thức, cứ như vậy yên ổn qua được vài năm đột nhiên có một ngày tên súc sinh kia lại đến chỗ thanh niên trí thức tìm chị ta, sau đó ép chị ta...
Chỉ một lần đó, chị ta lại có mang Lâm Ngân Bảo, chị ta muốn phá thai, nhưng bọn họ lại bắt chị ta về nhà, trói chặt hai tay hai chân chị ta, mãi cho đến khi sinh con xong mới buông tha!
Bây giờ nhớ lại, năm đó chị ta không c.h.é.m cho bọn họ mỗi người một đao, đã là quá nhân từ rồi.
Đồng Tuyết Lục vỗ vỗ bả vai chị ta: “Tất cả rồi sẽ tốt lên thôi.”
Khương Đan Hồng quay mặt đi, hai hàng nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
Chỉ hy vọng như thế.
**
Từ trường học về, Đồng Tuyết Lục quay lại tiệm cơm, mãi cho đến khi trời tối mới về nhà.
Bầu không khí trong nhà có chút căng thẳng và nặng nề, đặc biệt là Đồng Gia Tín, sau khi đi học về vẫn luôn đứng ngồi không yên.
“Anh hai, đợi lát nữa nếu chị đánh em, anh có thể cầu xin chị ấy giúp em không?”
Đồng Gia Minh nhíu mày lại: “Vì sao em lại gian lận?”
Đồng Gia Tín gãi đầu: “Em cũng không muốn thế, nhưng em sợ mình học hành không tốt, thi không đủ điểm em sẽ không có thịt ăn!”
Đồng Gia Minh hận sắt không thành thép, trừng mắt lườm cậu ta một cái.
Đồng Miên Miên ở bên cạnh không rõ gian lận có ý gì, nhưng thấy anh hai trừng anh ba, cô bé cũng hung hăng trừng mắt một cái, nói: “Anh ba, anh không ngoan, không ngoan như Miên Miên.”
Lúc này Đồng Gia Tín không có tâm trạng nào để cãi nhau với em gái, lòng cậu ta vô cùng bất an.