Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 311: Ly trà xanh thứ ba trăm mười một

Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:08:48
Lượt xem: 172

Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, Khương Đan Hồng có chút sửng sốt, nghe thấy lời cô nói lại càng ngơ ngẩn hơn.

Chân tướng sự thật gì?

Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt với chị ta: “Cô giáo Khương, tôi biết cô vì muốn bảo vệ thanh danh của hai đứa nhỏ, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cô còn không nói ra chân tướng, chắc chắn mọi người sẽ cho rằng cô là người táng tận lương tâm, lòng lang dạ sói không xứng làm thầy kẻ khác.”

Khương Đan Hồng biết Đồng Tuyết Lục là người có bản lĩnh, tuy rằng chị ta không biết tiếp theo Đồng Tuyết Lục sẽ làm gì, nhưng chị ta tin tưởng Đồng Tuyết Lục sẽ không hại mình.

Vì thế chị ta cắn môi không lên tiếng.

Không nói lời nào cũng tốt, chỉ cần không bác bỏ lời mình là được rồi.

Đồng Tuyết Lục hít sâu một hơi, xoay người bắt đầu biểu diễn.

“Các thầy cô các bạn học có mặt ở đây, cô giáo Khương không phải người vô lương tâm như vậy, sở dĩ cô ấy không muốn nuôi nấng hai đứa nhỏ này, là vì hai đứa nhỏ căn bản không phải do cô ấy sinh ra.”

Sấm dậy đất bằng!

Lời này vừa phát ra, hiện trường lập tức yên tĩnh vài giây.

Lôi Phượng Chi lấy lại tinh thần, nhảy dựng lên chỉ vào Đồng Tuyết Lục mắng: “Mày đánh rắm! Đại Bảo và Tiểu Bảo đều là do Khương Đan Hồng mang thai mười tháng sinh ra!”

Đồng Tuyết Lục: “Thím này, tốt nhất thím nên buông tay ra, nếu thím chọc đến tôi, chắc chắn tôi sẽ cử báo thìm, tôi không phải là người thím có thể tùy tiện thương tổn đâu!”

Hiệu trưởng đứng bên cạnh nhân lúc mọi người không chú ý, gật đầu thật mạnh.

Một chiếc xe đạp đó, có thể tùy tiện thương tổn sao?

Lôi Phượng Chi thấy khí độ trên người Đồng Tuyết Lục không bình thường, trong lòng cũng có chút sợ hãi: “Hừ, tóm lại là cô nói hươu nói vượn tôi sẽ không để yên cho cô!”

Đồng Tuyết Lục: “Mọi người nhìn xem, từ sợi tóc trên đầu đến ngón chân hai đứa nhỏ này, có điểm nào giống với cô giáo Khương không?”

Mọi người nghe thấy thế, ánh mắt đều dừng cả trên người Khương Đan Hồng và hai đứa nhỏ.

Nghe xong lời này, bọn họ mới phát hiện ra hai đứa nhỏ hoàn toàn không giống Khương Đan Hồng.

Đồng Tuyết Lục: “Vẻ ngoài của hai đứa nhỏ này không có điểm nào giống với cô giáo Khương, còn một việc quan trọng nữa, từ khi bọn nhỏ sinh ra cho đến bây giờ, cô giáo Khương chưa từng bế bọn họ một lần nào, cũng không hề có một tia tình thương của mẹ nào.”

“Chuyện này là do cô giáo Khương nhẫn tâm sao? Không phải, mà vì hai đứa nhỏ này căn bản không phải do cô ấy sinh ra, rất nhiều người ở đây đều làm mẹ rồi, nếu đổi thành con của mọi người, mọi người sẽ nhẫn tâm đến mức ngay cả bế một lần cũng không bế sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-311-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-muoi-mot.html.]

Rất nhiều người lắc đầu.

“Đúng thế, con cái sinh ra từ bụng mình, cho dù ngày thường nghịch ngợm, trong lòng vẫn rất yêu thương.”

Vân Chi

“Tôi cũng thế, mang thai mười tháng, người mẹ đối với con mình luôn có tình thương muốn dứt bỏ cũng không bỏ được.”

“Nói như vậy, chẳng lẽ hai đứa nhỏ này thật sự không phải con của cô giáo Khương sao?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Không sai, vốn dĩ bọn họ không phải do cô giáo Khương sinh ra, khi cô giáo Khương ở đội sản xuất, không chỉ không bế bọn họ lần nào, hơn nữa phần lớn thời gian đều ở chỗ thanh niên trí thức, nếu như mọi người không tin, có thể bảo hiệu trưởng gọi điện thoại về đội sản xuất xác nhận.”

Hiệu trưởng đột nhiên bị điểm danh: ???

Lôi Phượng Chi tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Mày đánh rắm mày đánh rắm! lúc ấy Khương Đan Hồng mang thai, tất cả mọi người trong đội sản xuất đều nhìn thấy, gọi điện thoại thì gọi điện thoại, ai sợ ai !”

Đồng Tuyết Lục thở dài: “Năm đó đúng là cô giáo Khương mang thai thật, nhưng khi sinh ra lại là thai chết, hai đứa nhỏ này nhà thím ôm từ đâu về, sau đó cứng rắn ép cô giáo Khương phải nhận bọn chúng là con mình.”

Lôi Phượng Chi há hốc miệng, tức giận đến mức thiếu chút nữa hộc máu, nói đến nói đi cũng chỉ biết nói ba chữ mày đánh rắm.

Đồng Tuyết Lục: “Tôi còn nghe cô giáo Khương nói, khi ấy người đỡ đẻ cho cô giáo Khương chính là thím, ngay cả bà đỡ cũng không mời, cho nên bây giờ tôi rất nghi ngờ, không biết năm đó hai đứa trẻ cô giáo Khương sinh ra là c.h.ế.t non thật, hay là có người không muốn bọn chúng sống sót?”

Mọi người hít hà một hơi, trợn trừng mắt nhìn Lôi Phượng Chi.

Lôi Phượng Chi nghẹn một hơi ở ngực, thiếu chút đã qua đời ngay tại chỗ: “Năm đó không mời bà đỡ, là vì tôi biết đỡ đẻ!”

Đồng Tuyết Lục nhún nhún vai: “Sao lại có chuyện khéo như vậy? Vừa khéo thím biết đỡ đẻ, vừa khéo vẻ ngoài của hai đứa trẻ không có điểm nào giống cô giáo Khương.”

“...”

Lôi Phượng Chi trừng mắt nhìn Đồng Tuyết Lục, không thốt ra được lời nào.

Trong lòng mọi người đều đã tin lời Đồng Tuyết Lục nói.

Bảo sao, nếu hai đứa nhỏ thật sự là con của cô giáo Khương, sao cô ấy có thể nhẫn tâm như vậy?

Trừ khi hai đứa trẻ này không phải do cô giáo Khương sinh ra, hơn nữa khả năng con ruột của cô ấy vừa sinh ra đã bị người ta g.i.ế.c chết.

Chẳng trách cô giáo Khương lại cử báo chồng với cha chồng mình, nếu đổi lại là bọn họ, bọn họ cũng sẽ làm như vậy!

Cô giáo Khương đáng thương quá!

Loading...