Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 310: Ly trà xanh thứ ba trăm mười
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:07:28
Lượt xem: 147
Lúc này Khương Đan Hồng cũng không có mặt trong văn phòng, chắc hẳn đang đứng lớp.
Có điều tiếng chửi bới bên ngoài lớn như vậy, muốn không nghe thấy cũng khó.
Chủ nhiệm lớp thở dài nói: “Mẹ chồng cô giáo Khương và con cô ấy lại tới nữa, sợ là cô giáo Khương lại khó xử rồi.”
Đồng Tuyết Lục yên lặng nhướng mày: “Nói như vậy, đây không phải ngày đầu tiên bọn họ tới?”
Chủ nhiệm lớp gật đầu: “Hai ngày trước bọn họ đã tới trường học, ngày nào cũng đến đây gào khóc một trận.”
Đồng Tuyết Lục: “Chẳng lẽ trường học mặc kệ sao? Bọn họ làm ồn ào lớn như vậy, chắc sẽ rất ảnh hưởng đến việc học của học sinh nhỉ?”
Chủ nhiệm lớp nhăn mày lại: “Đương nhiên là có ảnh hưởng, nhưng mà không cho bọn họ vào thì bọn họ gào khóc ngoài cổng trường, như vậy ảnh hưởng càng xấu hơn.”
Hiện giờ thật ra hiệu trưởng cũng rất khó xử, nếu đổi lại thành người khác, chỉ sợ hiệu trưởng đã bảo đối phương đừng tới trường dạy học rồi, nhưng người này lại là Khương Đan Hồng.
Khương Đan Hồng là con cái liệt sĩ, còn quyên tặng của hồi môn mẹ chị ta để lại cho quốc gia, người như vậy hiệu trưởng không dám động đến.
Còn về ba bà cháu bên ngoài, thật ra hiệu trưởng từng nghĩ đến biện pháp cứng rắn, nhưng đối phương lại ngang bướng liều chết.
Bọn họ không còn gì để mất nữa rồi, cứ liều mạng khóc ở cửa trường học, hiệu trưởng cũng không có cách nào với bọn họ, đành phải mắt nhắm mắt mở, giả vờ không nhìn thấy chuyện gì.
Điều khiến chủ nhiệm lớp bội phục chính là cô giáo Khương hoàn toàn không d.a.o động.
Nhưng mà hai ngày qua trong trường học đã bắt đầu có lời đồn đãi không dễ nghe rồi, cô ta sợ cô giáo Khương sắp không kiên trì nổi rồi.
Đồng Tuyết Lục nghe chủ nhiệm lớp nói xong, ấn tượng trong lòng về cô ta càng tốt hơn.
Trong niên đại này, có thể có lòng bao dung và tư tưởng giác ngộ cao như vậy, đúng là lông phượng sừng lân.
Có điều cô cũng tán đồng lời chủ nhiệm lớp nói, chỉ sợ Khương Đan Hồng sắp không kiên trì được rồi.
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng từ bên ngoài truyền đến: “Lôi Phượng Chi, bà cút ngay khỏi trường học cho tôi, nếu không tôi sẽ đến đồn công an cử báo bà làm nhiễu loạn trị an trường học.”
Tiếng thét sắc bén của Lôi Phượng Chi truyền tới: “Khương Đan Hồng, mày là đồ tiện nhân táng tận lương tâm, mày bỏ chồng bỏ con, c.h.ế.t không được tử tế! Mày muốn đi cử báo đúng không, mày đi đi, để đồng chí công an cũng bắt cả ba bà cháu chúng tao lại.”
Từ khi chồng và con trai bị bắt, Lôi Phượng Chi bắt đầu rơi vào trạng thái điên cuồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-310-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-muoi.html.]
Đùng như lời chủ nhiệm lớp nói, bây giờ bà ta đã là kẻ chân trần không sợ mang giày nữa rồi.
Đương nhiên Khương Đan Hồng có thể đi cử báo, nhưng đối phương không làm gì phạm pháp, chắc chắn đồn công an sẽ không bắt bọn họ, sau này bọn họ còn đến nữa.
Quan trọng hơn chính là, nếu Khương Đan Hồng thật sự làm như vậy, chỉ sợ sau này chị ta không có cách nào sống tiếp ở trường học, thậm chí ở cả Kinh Thị này.
Cử báo cả nhà bác trai ruột, cử báo chồng và cha chồng, bây giờ còn cử báo mẹ chồng và con trai ruột, người như vậy, còn ai dám kết bạn?
Cho nên Lôi Phượng Chi không sợ hãi.
Khương Đan Hồng trừng mắt nhìn Lôi Phượng Chi đang ngẩng cao đầu đôi tay chống nạnh, trong lòng lửa giận thiêu đốt.
Trong khoảnh khắc này, thậm chí chị ta đã sinh ra ý nghĩ muốn đồng quy vu tận!
Đồng Tuyết Lục chậm rãi bước ra khỏi văn phòng, vừa liếc mắt đã trông thấy dáng vẻ kiêu ngạo khiến người ta buồn nôn của Lôi Phượng Chi.
Lôi Phượng Chi thấy Khương Đan Hồng chịu thiệt, vẻ mặt càng đắc ý hơn: “Khương Đan Hồng, mày cử báo ông nội và cha tụi nhỏ, bây giờ bắt một bà già như tao nuôi hai chúng nó, người bất hiếu như mày, có tư cách gì làm thầy người khác?”
Hai mắt Lâm Kim Bảo đỏ bừng lên: “Mẹ, mẹ theo chúng con về nhà đi, người khác có cha có mẹ, bây giờ chúng con không có cha rồi, cầu xin mẹ đừng bỏ chúng con mà, chúng con không muốn mất cả mẹ!”
Lâm Ngân Bảo mới sáu tuổi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh trai mình, khóc nước mắt chảy ròng ròng: “Mẹ, mẹ không cần Tiểu Bảo sao? Tiểu Bảo đã không có cha, không thể không có mẹ... Hu hu hu...”
Nếu nói Lôi Phượng Chi hùng hổ doạ người khiến người ta chán ghét, thì hai đứa nhỏ khóc thút thít kia, lại khiến mọi người có mặt ở đây sinh ra lòng trắc ẩn.
Vân Chi
Đặc biệt là rất nhiều người không tán thành việc Khương Đan Hồng cử báo chồng và cha chồng chị ta, bây giờ thấy hai đứa trẻ khóc lóc thảm thiết như vậy, đều không nhịn được bắt đầu khuyên nhủ.
“Cô giáo Khương này, cô xem tụi nhỏ khóc thảm như vậy, hay là cô theo bọn họ về nhà đi.”
“Đúng thế, cho dù cô hận cha và ông nội bọn trẻ, nhưng bọn trẻ là do cô mang thai mười tháng sinh ra, chẳng lẽ cô không có chút cảm tình nào sao?”
“Cô không muốn về đội sản xuất cũng được, nhưng tụi nhỏ là do cô sinh ra, cô phải có trách nhiệm nuôi dưỡng bọn chúng, hơn nữa bọn chúng đã lớn như vậy rồi, cô nuôi lớn bọn họ, đợi khi cô già rồi cũng có người chăm sóc cô, không phải sao?”
Khương Đan Hồng lạnh mặt, đôi tay đặt bên người nắm chặt thành nắm đấm, n.g.ự.c lên xuống phập phồng.
Chị ta há miệng thở dốc đang định phản bác, đúng lúc ấy, Đồng Tuyết Lục bước ra từ trog đám người.
“Cô giáo Khương, thôi cô đừng tiếp tục giấu diếm nữa, cô vẫn nên nói ra chân tướng sự thật cho mọi người biết đi!”