Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 309: Ly trà xanh thứ ba trăm linh chín
Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:45:00
Lượt xem: 157
Sắc mặt Tôn Mạn Nhu rất xấu hổ.
Tôn Võ Dương ở bên cạnh nhìn Ôn Như Quy, lại nhìn Tôn Mạn Nhu, kỳ quái hỏi: “Hai người quen biết nhau à? Tiểu Nhu, người trước đây em nói đã cứu em chính là Như Quy sao?”
Tôn Mạn Nhu gật đầu: “Đúng vậy, ít nhiều nhờ có đồng chí Ôn, nếu không có đồng chí Ôn, em thật sự không dám nghĩ đến hậu quả!”
Tôn Võ Dương nở nụ cười: “Thật không ngờ hai người còn có duyên phận như vậy! Như Quy, Tiểu Nhu là em họ tôi, cũng là đại tài nữ và đại mỹ nhân của nhà họ Tôn chúng tôi!”
Trên mặt Tôn Mạn Nhu hiện lên một tia thẹn thùng, đẩy anh ta một cái: “Anh ba, anh đừng nói bậy!”
“Sợ cái gì? Lời anh nói đều là thật, huống chi Như Quy cũng không phải người ngoài!” Tôn Võ Dương gãi đầu cười.
Sau đó quay sang nói với Ôn Như Quy: “Đúng rồi Như Quy, nhà tôi sắp dọn về Kinh Thị rồi, hai ngày nữa sẽ dọn tới khu tập thể gia đình quân nhân, đến lúc đó chúng ta tụ họp nhé?”
Sắc mặt Ôn Như Quy rất hờ hững: “Tôi còn phải về căn cứ, không biết khi nào mới được nghỉ.”
Cho dù có ngày nghỉ, anh cũng không muốn tụ tập với đối phương, anh chỉ muốn ở bên bạn gái mình thôi.
Tôn Võ Dương: “Không sao, sau này chúng ta đều ở trong khu tập thể gia đình quân nhân rồi, sẽ có thời gian gặp nhau thôi.”
Ôn Như Quy gật đầu.
Xe của căn cứ tới, anh chào tạm biệt hai anh em nhà họ Tôn, sau đó xoay người lên xe.
Đợi xe jeep đi khỏi, lúc này Tôn Mạn Nhu mới lưu luyến thu hồi ánh mắt: “Anh ba, cha và ông nội đồng chí Ôn đều là không quân?”
Tôn Võ Dương gật đầu: “Ông nội cậu ấy là thượng tướng không quân, nguyên tư lệnh không quân, thân phận không phải bình thường đâu, cho nên vừa rồi nghe thấy cậu ta nói cậu ta làm nhân viên nghiên cứu vớ vẩn kia, anh mới khiếp sợ như vậy.”
“Với bối cảnh và mạng lưới quan hệ nhà cậu ấy, nếu cậu ấy chịu vào không quân, thấp nhất cũng có thể lấy được vị trí trung úy.
Hai mắt Tôn Mạn Nhu sáng rực lên: “Vậy vừa rồi anh nói cha anh ấy xảy ra chuyện, là thế nào?”
Tôn Võ Dương chậc lưỡi một tiếng, bắt đầu kể ra chuyện yêu hận tình thù của đời trước nhà họ Ôn.
Sau khi nghe xong, Tôn Mạn Nhu hơi nhíu mày lại: “Chẳng trách đồng chí Ôn luôn mang dáng vẻ rầu rĩ không vui, hóa ra anh ấy đã trải qua nhiều chuyện không tốt như vậy...”
Tôn Võ Dương nhướng mày: “Tiểu Nhu, sao em quan tâm đến Như Quy thế? Không phải em coi trọng cậu ta rồi chứ?”
Mặt Tôn Mạn Nhu lập tức đỏ lên, giận dữ nói: “Anh ba, anh nói lung tung gì đó? Nếu như bị người khác nghe thấy, em còn mặt mũi nào gặp ai nữa.”
Tôn Võ Dương ngoác miệng cười: “Sợ cái gì? Trai lớn chưa cưới vợ, gái lớn chưa gả chồng, ánh mắt em từ trước đến nay luôn cao hơn người bình thường, trong nhà giới thiệu cho em nhiều người như vậy, em còn kén cá chọn canh bắt bẻ hết cái nọ đến cái kia, không ngờ hóa ra trong lòng em đã sớm có ý trung nhân rồi!”
Tôn Mạn Nhu dậm chân, xoay người, không nói chuyện với anh ba nhà mình nữa, nhưng mà khuôn mặt vẫn đỏ bừng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-309-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-linh-chin.html.]
Phía bê này Đồng Tuyết Lục không hề hay biết đã có người thầm mơ ước Ôn Như Quy của cô.
Vân Chi
Cô xử lý xong chuyện tiệm cơm, sau đó đạp xe đến trường học.
Hôm nay chủ nhiệm lớp Đồng Gia Tín mời cô đến trường học một chuyến.
Đêm qua khi Đồng Gia Tín nói với cô chuyện lại, trong lòng cô đã đoán được sẽ có chuyện không tốt.
Chỉ là dù cô có hỏi thế nào, Đồng Gia Tín cũng không nói đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ tới đứa trẻ nghịch ngợm Đồng Gia Tín, cô lập tức cảm thấy đau đầu.
Cũng may hai đứa Đồng Gia Minh và Đồng Miên Miên một đứa đủ hiểu chuyện, một đứa đủ ngoan ngoãn, nếu không cô thật sự muốn lật bàn không làm nữa.
Đội gió lạnh đi đến trường họ, mặt Đồng Tuyết Lục sắp bị đông cứng rồi.
Sau chuyện lần trước, cô đã quen đường tới văn phòng trường học.
Đồng Tuyết Lục trực tiếp đi thẳng tới văn phòng, sau đó được thông báo Đồng Gia Tín thi cử gian lận.
Thằng nhóc này được lắm.
Đồng Tuyết Lục tức giận đến mức đen mặt, chẳng trách tối qua cô hỏi thế nào cậu ta cũng không nói, hóa ra là làm chuyện mất mặt xấu hổ như vậy.
Chủ nhiệm lớp nói: “Chị gái Gia Tín, tôi biết công việc của chị tương đối bận rồi, nhưng việc dạy dỗ em trai cũng không thể sơ sót.”
“Em ấy không chỉ gian lận trong thi cử, khi đi học còn luôn thất thần, chị về nhà phải nói chuyện tử tế với em ấy nhé.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu liên tục: “Được, làm phiền cô giáo quá, khi về nhất định tôi sẽ dạy dỗ nó cẩn thận.”
Thấy thái độ của Đồng Tuyết Lục tốt như vậy, trên mặt chủ nhiệm lớp cuối cùng cũng có vẻ tươi cười: “Thật ra em học sinh Đồng Gia Tín rất thông minh nhanh trí, chỉ là em ấy không dùng trí thông minh ấy trong việc học!”
Có thể nghe thấy giáo viên khoan dung nói học sinh phạm lỗi thông minh nhanh trí ở niên đại này, khiến ấn tượng của Đồng Tuyết Lục về giáo viên chủ nhiệm vô cùng tốt.
Cô vỗ n.g.ự.c đảm bảo nhất định sẽ bảo ban tốt Đồng Gia Tín.
Đúng lúc ấy, có tiếng ầm ĩ từ bên ngoài truyền đến.
“Khương Đan Hồng, mày ra đây cho tao, mày có thể trốn được nhất thời, chẳng lẽ còn có thể trốn được cả đời sao?”
“Ông trời ơi, sao trên đời lại có loại người táng tận lương tâm như thế?”
“Khương Đan Hồng, mày là giáo viên nhân dân, vậy mà hết cử báo bác trai, lại cử báo chồng với cha chồng, còn vứt bỏ hai đứa con thơ, dưới bầu trời này sao lại có giáo viên độc ác như vậy?”