Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 308: Ly trà xanh thứ ba trăm linh tám
Cập nhật lúc: 2024-11-07 19:43:37
Lượt xem: 183
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Đồng chí Cố khích lệ tôi quá rồi, trước đây khi gặp Tiểu Cửu, tôi đã đoán ra được chắc chắn cha mẹ cậu bé đều rất đẹp, bây giờ xem ra, suy đoán trước đó của tôi quả nhiên không sai.”
Cố Dĩ Lam được khen đỏ mặt, giống thiếu nữ thẹn thùng che miệng cười.
Phía bên kia, Tiểu Cửu đang dẫn Đồng Miên Miên đi tham quan phòng mình, còn mang cả đồ ăn vặt mình tích cóp được ra chia sẻ.
Lúc này hai đứa bé đang tay trong tay bước tới.
Nhìn thấy nhiều người lạ như vậy, Đồng Miên Miên có chút thẹn thùng trốn vào lòng chị gái mình.
Sau khi bảo cô bé chào mọi người, Đồng Tuyết Lục hỏi cô bé vừa đi xem được gì.
Hai mắt Đồng Miên Miên sáng lên: “Chị, phòng của Tiểu Cửu rất lớn, rất đẹp, cậu ấy còn có rất nhiều bánh quy với kẹo nữa.
Đồng Tuyết Lục: “Vậy khi về chị cũng trang trí cho Miên Miên một căn phòng, để Miên Miên ở một mình nhé?”
Cô nhóc vội vàng lắc đầu như trông bỏi: “Không cần, Miên Miên muốn ngủ chung với chị.”
Tiểu Cửu không thích mình bị vắng vẻ, nhấc chân lên bước đến: “Chị Tuyết Lục, chị có biết tên em là gì không?”
Đồng Tuyết Lục: “Chẳng lẽ không phải em tên là Tiểu Cửu sao?”
Tiểu Cửu lắc đầu: “Tiểu Cửu là tên ở nhà của em, tên chính thức của em là Tô Ý Đông, Ý trong cách cao Ý xa, Đông trong mùa Đông, một khoảng thời gian nữa em sẽ biết viết tên mình!”
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục hơi nhướng mày.
Có cảm giác kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác.
Khi mới gặp Tiểu Cửu, hỏi cậu chuyện gì cậu cũng không biết, chỉ nhớ mình tên Tiểu Cửu, vậy mà bây giờ đã có thể nói ra câu thành ngữ như cách cao ý xa rồi.
Hiển nhiên trước đây cậu không hiểu gì không phải vì cậu ngu ngốc, mà vì chưa được nhà họ Cố dạy dỗ.
Đồng Tuyết Lục lại nhìn về phía Cố Dĩ Lam, đối phương không chỉ không xấu hổ chút nào, còn lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.
Quả nhiên đủ ngây thơ.
Ngây thơ cũng không tồi, ít nhất có thể sống vui vẻ.
Cô xoa đầu Tiểu Cửu, khích lệ: “Ôi,Tiểu Cửu còn nhỏ như vậy đã biết viết tên mình rồi à, lợi hại quá!”
Tiểu Cửu được khích lệ, khuôn mặt nhỏ vui vẻ đỏ bừng lên.
Đồng Miên Miên còn chưa biết viết tên mình, thấy chị gái khích lệ Tiểu Cửu, khóe miệng cô bé hơi chu lên: “Em cũng rất ngoan, từ hai tuổi em đã không đái dầm nữa rồi, Tiểu Cửu thì sao? Mấy tuổi cậu mới hết đái dầm?”
Tiểu Cửu nghe thấy lời này, mặt càng đỏ hơn, ậm ừ một lúc lâu vẫn không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-308-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-linh-tam.html.]
Mọi người thấy thế, đều bật cười thành tiếng.
Hai đứa nhóc này đúng là quá đáng yêu.
Mấy chị em Đồng Tuyết Lục ăn cơm trưa ở nhà họ Tô sau đó mới về nhà, mẹ Tô bảo bọn họ rảnh rỗi thì thường xuyên qua đây chơi.
Tất nhiên là Đồng Tuyết Lục không từ chối.
**
Bên phía căn cứ thực nghiệm xảy ra chút chuyện đột xuất, Ôn Như Quy và Tiêu Bác Thiệm thầy của anh phải ở lại quan sát.
Chuyến đi này vừa đi đã đi hẳn ba tuần, anh bận đến mức ăn cơm cũng không có thời gian, cả người gầy đi không ít.
Trên đường từ căn cứ thực nghiệm về trung tâm nghiên cứu khoa học, anh gặp được một người bạn đã nhiều năm không gặp.
Nói là bạn, thật ra cũng không tính là bạn.
Trước kia đối phương cũng sống trong khu tập thể gia đình quân nhân, học cùng lớp với anh, khi đó hai người cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà đúng là rất thân quen.
Sau đó cha mẹ đối phương bị điều đến Tây Bắc, từ đó hai người mất liên lạc.
Nếu không phải đối phương đột nhiên gọi mình, Ôn Như Quy hoàn toàn không nhận ra người này.
Tôn Võ Dương cười nói: “Không ngờ lại gặp được cậu ở chỗ này, Như Quy, bây giờ cậu muốn đi đâu? Về Kinh Thị à?”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Tôi về trung tâm nghiên cứu khoa học.”
Tôn Võ Dương khiếp sợ: “Bây giờ cậu đang làm việc ở trung tâm nghiên cứu khoa học? Tôi tưởng cậu sẽ trở thành lính không quân giống ông nội với cha cậu nữa!”
Mi mắt Ôn Như Quy hơi rũ xuống: “Tôi thích nghiên cứu khoa học và vật lý.”
Tôn Võ Dương gật đầu: “Thì ra là thế, tôi còn tưởng rằng vì cái c.h.ế.t của cha cậu tạo thành ám ảnh, cho nên cậu mới không muốn đi bộ đội, ha ha ha...”
Hai hàng mi dày rậm của Ôn Như Quy che khuất ánh mắt, anh không hé răng.
Người con gái bên cạnh Tôn Võ Dương dùng tay đẩy anh ta một cái, hai mắt hung hăng trừng Tôn Võ Dương một cái.
Sau đó cô ta bước đến, cong môi cười nói: “Chào anh, đồng chí Ôn, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Ôn Như Quy ngẩng đầu, nhìn người con gái trước mắt một lúc lâu, mới hỏi: “Xin lỗi, xin hỏi cô là ai?”
Nụ cười trên mặt Tôn Mạn Nhu cứng đờ: “Tôi là Tôn Mạn Nhu, hai tháng trước chúng ta từng gặp nhau trên tàu hỏa đến Tây Bắc, lúc ấy anh đã bắt tên đặc vụ bắt cóc tôi, cứu tôi một mạng.”
Ôn Như Quy “Ồ” một tiếng: “Hóa ra là đồng chí Tôn.”
Sau đó... Không có sau đó nữa.