Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 307: Ly trà xanh thứ ba trăm linh bảy

Cập nhật lúc: 2024-11-07 19:42:58
Lượt xem: 174

 

Cố Dĩ Lam bị đối xử lạnh nhạt gần một tháng, sao còn dám nói nửa chữ không?

Nhà họ Cố thì một cái rắm cũng không dám thả ra, còn chuyện nói giúp Lại Mộ Thanh gì đó, bọn họ càng không dám nhắc đến.

Vì thế sau đó hai người đã chọn một ngày đẹp, mời người nhà hai bên ăn một bữa cơm, coi như lại lần nữa phục hôn.

Sau khi hai người phục hôn, người vui mừng nhất chính là Tiểu Cửu.

Trước đây khi ở nhà họ Cố, cậu bé ngày nào cũng nhắc đến cha mình, sau khi cha quay về, cậu bị mang đến nhà họ Tô, ngày nào cũng nhớ mẹ mình.

Cha Tô và mẹ Tô thấy cháu trai ngày nào cũng không vui như vậy, đành phải thúc giục con trai mau chóng phục hôn.

Hôm nay chủ nhật, nhà họ Tô mời mấy chị em Đồng Tuyết Lục đến nhà họ Tô làm khách.

Sau khi xử lý xong chuyện tiệm cơm, Đồng Tuyết Lục mới đưa ba anh em Đồng Gia Minh tới nhà họ Tô.

Nhà bọn họ ở thành nam, nhà họ Tô ở thành tây, khoảng cách không gần lắm, muốn qua bên đó phải ngồi vài tuyến xe buyt.

Đứng trước cửa nhà họ Tô, Đồng Tuyết Lục liếc mắt quan sát căn phòng tứ hợp viện bằng gạch xanh lợp ngói đỏ, trong logf vô cùng hâm mộ.

Tứ hợp viện đó, loại phòng ở này ở thời hiện đại có tiền cũng không mua được!

Đợi sau khi cải cách kinh tế, cô nhất kịnh phải kiếm một căn mới được.

Đồng Tuyết Lục quan sát một lúc lâu mới gõ cửa, rất nhanh đã có người ra mở cửa.

Người ra mở cửa chính là Tô Việt Thâm, bên cạnh còn có Tiểu Cửu đã lâu không gặp.

 “Chị Tuyết Lục, chị Miên Miên, anh Gia Minh, anh Gia Tín!”

Tiểu Cửu rất lễ phép, vừa nhìn thấy bọn họ đã chào hỏi liên tiếp từng người một.

Đồng Tuyết Lục cười chào lại cậu bé, thấy khuôn mặt nhỏ của cậu bé béo hơn trước đây không ít, nhìn qua tinh thần rất tốt, hiển nhiên cuộc sống thật sự vui vẻ.

Tiểu Cửu chào hỏi xong thì nhanh nhẹn kéo tay Đồng Miên Miên: “Chị Miên Miên, em dẫn chị đi thăm phòng em nhé, phòng em lớn cực!”

Đồng Miên Miên nghiêng đầu: “Lớn cực là lớn bao nhiêu, có lớn bằng nhà chị không?”

Tiểu Cửu nghĩ một chút: “Lớn hơn nhà chị!”

Đồng Miên Miên nhíu mày, cất giọng trẻ con hung dữ phản bác lại: “Không thể nào, nhà chị lớn nhất.”

Đồng Tuyết Lục còn tưởng rằng Tiểu Cửu sẽ phản bác lại, dù sao cũng là trẻ con, có ai không thích cãi nhau ấu trĩ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-307-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-linh-bay.html.]

Ai ngờ Tiểu Cửu lại dùng móng vuốt bụ bẫm của mình, vỗ tay Đồng Miên Miên, nói: “Đúng đúng, chị Miên Miên nói đúng, nhà chị lớn hơn.”

Đồng Tuyết Lục: “...”

Còn nhỏ tuổi đã biết chiều lòng người khác như vậy, thật sự tốt sao?

Thấy con trai thân thiết với người nhà họ Đồng như vậy, trong mắt ô Việt Thâm chứa đầy ý cười: “Đồng chí Đồng, mọi người mau vào nhà đi, Tiểu Cửu đã nhắc tới mọi người cả buổi sáng rồi đó.”

Vào trong, đập vào mắt mọi người là một khoảng sân vô cùng rộng rãi thoáng đãng, trong sân trồng cây ăn quả và hoa cỏ, nhìn qua là biết đám cây ăn quả và hoa cỏ kia vừa mới được trồng.

Xung quanh là hành lang gấp khúc và núi giả, phong cách kiến trúc mang đậm hương sắc cổ xưa, vừa có giá trị thị trường vừa có giá trị thẩm mỹ.

Đồng Tuyết Lục lại lần nữa ghen ghét đầy bụng, muốn có một căn tứ hợp viện quá!!

Vào trong nhà, Đồng Tuyết Lục trông thấy cha Tô và mẹ Tô, hôm nay em trai Tô Việt Thâm không có nhà, trong phòng khách có thêm một người khác.

Là một người đẹp.

Đối phương khoảng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, làn da trắng nõn, mắt hạnh môi đỏ, mi không nhấn mà rất rõ, mỗi không trang điểm mà cong lên, quan trọng nhất chính là, trên người đối phương có một cỗ khí chất yếu ớt nhu nhược.

Dáng vẻ bệnh Tây Thi này, khiến đàn ông nhìn thấy sẽ muốn dang tay bảo vệ.

Vân Chi

Đồng Tuyết Lục lập tức đoán ra được thân phận cô ta: Mẹ của Tiểu Cửu.

Nhìn thấy vẻ ngoài của đối phương, cô hiểu ra ngay vì sao một người đàn ông khôn khéo như Tô Việt Thâm lại cưới một người vợ hồ đồ như vậy.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

“Mọi người tới rồi à.” Mẹ Tô cười nghênh đón.

Đồng Tuyết Lục đưa đồ ăn vặt mình làm cho bà: “Cháu chào bà Tô, ông Tô, hôm nay cháu đến quấy rầy hai người đây.”

Mẹ Tô cười nói: “Quấy rầy cái gì chứ, nếu các cháu có thể thường xuyên qua đây, ông bà vui mừng còn không kịp đâu.”

Sau khi hàn huyên một lát, Tô Việt Thâm giới thiệu Cố Dĩ Lam: “Đây là mẹ Tiểu Cửu, vị này chính là đồng chí Đồng đã cứu Tiểu Cửu.”

Cố Dĩ Lam quan sát Đồng Tuyết Lục, trong mắt lộ ra vẻ kinh diễm: “Đồng chí Đồng xinh đẹp quá, còn xinh hơn cả tôi nữa.”

Vừa nghe thấy cô ta nói chuyện, trong lòng Đồng Tuyết Lục càng hiểu rõ vì sao Tiểu Cửu mất tích mười mấy ngày bọn họ vẫn không báo cảnh sát.

Cố Dĩ Lam rất giống con chim hoàng yến được che chở từ nhỏ, không dính khói lửa nhân gian, không hiểu chuyện thế tục.

Chỉ là không biết đôi vợ chồng này có thể nắm tay nhau đi được bao xa.

Có điều, chuyện này không liên quan gì đến cô.

Loading...