Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 303: Ly trà xanh thứ ba trăm linh ba
Cập nhật lúc: 2024-11-07 17:02:24
Lượt xem: 115
Ông Ôn hít sâu một hơi: “Cháu cứ làm theo lời ông nói đi, ngày mai chúng ta sẽ đến nhà họ Đồng cầu hôn.”
Tiếp tục chậm trễ nói không chừng chắt trai cũng có rồi!
Ôn Như Quy lắc đầu: “Ông nội, cháu không thể làm như vậy được, có kết hôn hay không phải hai bên đồng ý mới được, hơn nữa cháu nghĩ Tuyết Lục cũng sẽ không hy vọng bởi vì cháu mát xa cẳng chân cho cô ấy, mà phải chịu trách nhiệm cưới cô ấy.”
Gì?
Mát xa cẳng chân?
Ông Ôn và chú Tông đều ngơ ngẩn.
Bọn họ ở trong phòng phát ra âm thanh khiến người ta thẹn thùng như vậy, chẳng lẽ chỉ vì đang mát xa chân?
Thấy dáng vẻ này của hai người bọn họ, Ôn Như Quy nhíu mày lại, nói: “Ông nội, chú Tông, có phải hai người hiểu lầm chuyện gì không?”
Anh càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Trước đây rõ ràng hai người rất nhiệt tình với Đồng Tuyết Lục, nhưng sau khi bọn họ từ trên lầu xuống, hai người lại không dám nhìn thẳng vào mắt Đồng Tuyết Lục, còn lạnh lùng trừng mắt với anh.
Bây giờ còn nói anh là súc sinh, muốn anh đi cầu hôn, không phải hai người cho rằng bọn họ ở trong phòng...
Nghĩ đến điều này, Ôn Như Quy mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nói: “Ông nội, chú Tông, sao hai người lại có ý nghĩ xấu xa như vậy?”
“...”
Mặt của hai người ông Ôn và chú Tông đồng loạt đỏ lên.
Phòng khách yên tĩnh vài giây.
Ông Ôn ho khan một tiếng nói: “Ông nhớ ra rồi, ông Khương hẹn ông qua đó chơi cờ, ông phải nhanh chân qua đó mới được.”
Nói xong ông ấy xoay người chạy trối chết.
Vân Chi
Chú Tông: “...”
Tư lệnh, làm người không thể không phúc hậu như vậy!
Lúc này sao có thể vứt bỏ mình chú ấy đối mặt với Ôn Như Quy thế này?
**
Sau khi Ôn Như Quy quay về căn cứ, cuộc sống của Đồng Tuyết Lục đã khôi phục lại bình thường giống như trước.
Ba ngày sau, cô đến quán chụp ảnh lấy ảnh đã rửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-303-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-linh-ba.html.]
Đúng là người đẹp có khác, cho dù thiết bị chụp ảnh kém, vẫn có thể chụp được rất đẹp.
Trong ba bức ảnh, Đồng Tuyết Lục thích nhất là bức ảnh hai người chụp chung.
Trong tấm ảnh chụp chung, cô ngồi trên một cái ghế, Ôn Như Quy đứng sau lưng, tay khẽ đặt lên trên vai cô.
Nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho bọn họ cũng có vài phần bản lĩnh, anh ta đã nắm bắt được khoảnh khắc dịu dàng của Ôn Như Quy, ghi lại trong tấm ảnh.
Đồng Tuyết Lục bỏ ảnh chụp vào trong phong bì, sau đó gửi một phần đến căn cứ cho Ôn Như Quy.
Về đến nhà, ba anh em nhà họ Đồng nhìn thấy ảnh chụp, lập tức đều chấn kinh.
Đôi mắt long lanh của Đồng Miên Miên trợn tròn, vẻ mặt khiếp sợ: “Chị, sao chị lại ở trong này?”
Nghe thấy thế Đồng Tuyết Lục mới ý thức được cô nhóc chưa từng xem ảnh chụp bao giờ, lại càng chưa từng được chụp ảnh.
Cô xoa đầu cô bé: “Đây là ảnh chụp, giống như khi chúng ta soi gương vậy, trong gương sẽ xuất hiện hình ảnh chúng ta, chụp ảnh chính là ghi lại vẻ ngoài của chúng ta, bảo tồn vĩnh cửu.”
Đồng Miên Miên nghiêng đầu, hiển nhiên chưa thể tiêu hóa được lời này.
Nhưng không ảnh hưởng đến chuyện cô bé tò mò và khát vọng chuyện chụp ảnh.
Hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín cũng nhìn ảnh chụp đầy khát vọng.
Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút, rồi nói: “Tuần sau là quốc khánh, đến lúc đó cả nhà chúng ta đi chụp một tấm ảnh gia đình.”
Đồng Gia Tín lập tức ngẩng đầu nhìn cô: “Chị, chị nói thật sao?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đương nhiên thật rồi, không phải các em có tiền tiêu vặt sao? Nếu như các em muốn chụp ảnh riêng, thì có thể dùng tiền tiêu vặt của mình.”
Đồng Gia Minh nghe thấy lời này, có chút động lòng.
Đồng Gia Tín lại có chút đau răng.
Đừng thấy ngày thường Đồng Gia Tín luôn nghịch ngợm mà lầm tưởng, ai có thể ngờ được cậu ta lại chính là thần giữ của nhất trong ba anh em.
Mỗi tháng cô cho bọn trẻ tiền tiêu vặt, Đồng Gia Tín không tiêu một phân tiền nào, tất cả đều giấu đi.
Đồng Gia Minh là anh trai, đôi khi sẽ mua quà vặt cho em trai em gái, trong nhà thiếu dầu muối linh tinh, cậu cũng bỏ tiền ra mua, cho nên ngược lại cậu là người không có tiền tiết kiệm nhất.
Đồng Miên Miên ưỡn ngực, cất giọng non nớt của mình, nói: “Chị, Miên Miên muốn chụp chung với chị, Miên Miên có tiền!”
Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười: “Vậy đến lúc đó chị nhờ phúc của Miên Miên, được chụp thêm một tấm ảnh rồi.”
Đồng Miên Miên nghe xong, n.g.ự.c càng ưỡn cao hơn.
Cô phải tiêu tiền cho chị mình, cô rất có tiền.
...