Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 296: Ly trà xanh thứ hai trăm chín mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-07 15:35:38
Lượt xem: 184
Đồng Tuyết Lục nói xong thì ngớ người ra, không đúng, vừa rồi Ôn Như Quy gọi gì ấy nhỉ?
Ông nội?
Đồng Tuyết Lục trợn trừng mắt, nhìn về phía ông lão trước mặt, sau đó lại quay đầu nhìn Ôn Như Quy.
Bởi vì ông Ôn đã tuổi lớn, trên mặt có nếp nhăn còn để râu nữa, cho nên trước đây cô không nghĩ ông ấy có quan hệ với Ôn Như Quy.
Hiện giờ hai người đứng chung một chỗ, cô mới phát hiện ra vẻ ngoài của hai người có vài phần tương tự.
Vân Chi
Chẳng lẽ ông lão rước mắt chính là ông nội của Ôn Như Quy sao? Còn cháu trai chày gỗ trong miệng ông ấy chính là Ôn Như Quy?
Đồng Tuyết Lục sửng sốt.
Ông Ôn cũng sửng sốt.
Tình hình quỷ quái gì thế này?
Thiếu chút nữa ông đã khiến cô bé có non kia gọi mình là ông nội rồi, thằng nhóc thối Ôn Như Quy này về lúc nào không được, lại cố tình quay về ngay lúc này!
Chày gỗ, quả nhiên là cái chày gỗ!
Ông Ôn càng nghĩ càng tức giận, giận đến mức râu dựng ngược lên.
Ôn Như Quy vào phòng, lại chào ông Ôn một tiếng ông nội, sau đó nói với Đồng Tuyết Lục: “Ừ, anh được nghỉ.”
Tính ra thì, đã ba tuần rồi anh chưa được gặp cô.
Lúc này khi nhìn thấy khuôn mặt cô, anh mới biết được mình nhớ cô đến mức nào.
Giống như bị người khác nhét một quả ô mai mơ vào miệng, vừa chua lại vừa ngọt.
Ánh mắt anh dừng trên mặt cô, luyến tiếc rời đi.
Lúc này sự chú ý của Đồng Tuyết Lục nằm hết trên tiêng gọi “Ông nội” kia: “Ông ấy là ông nội anh à?”
Ôn Như Quy còn chưa kịp mở miệng, đã trông thấy ông Ôn gật đầu, nói: “Đồng chí Đồng nói không sai, người này chính là đứa cháu trai chày gỗ mà ông vừa nhắc đến.”
“Ha ha ha ha……”
Cuối cùng Đồng Tuyết Lục không nhịn được được nữa bật cười thành tiếng.
Nếu như người bình thường gặp phải trường hợp nói xấu sau lưng bị chính chủ bắt gặp, chắc chắn sẽ rất chột dạ, rất xấu hổ.
Nhưng ông Ôn thì ngược lại, không những không cảm thấy mất mặt xấu hổ, còn nói như đúng lý hợp tình không thẹn với lương tâm, khiến người ta buồn cười.
Đúng là một ông lão dáng yêu.
“Ừ, đây là ông nội anh.” Ôn Như Quy âm thầm thở dài: “Ông nội, sao ông lại tới đây?”
Ông Ôn trợn trừng mắt: “Vì sao ông không thể tới đây? Tiệm cơm mở ra không phải để người ta đến ăn cơm sao? Còn cháu, sao cháu lại đến đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-296-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-chin-muoi-sau.html.]
Lần đầu tiên từ khi sinh ra đến bây giờ, Ôn Như Quy xúc động muốn khinh bỉ: “Ông nội, đồng chí Đồng là bạn gái cháu.” Đừng giả vờ nữa, chắc chắn ông biết chuyện này từ lâu rồi.
Ông Ôn trợn tròn mắt, tỏ vẻ khiếp sợ: “A... Hóa ra bạn gái cháu chính là đồng chí Đồng à?”
“Chào đồng chí Đồng, ông là ông nội Ôn Như Quy, sau này cháu cũng gọi ông là ông nội giống Như Quy là được rồi.”
Ha ha ha, đúng là đóng kịch quá giỏi!
Đồng Tuyết Lục thật sự không ngờ con người lạnh nhạt như Ôn Như Quy, vậy mà lại có ông nội biết diễn trò như vậy.
Cô ngoan ngoãn biết nghe lời, chào một tiếng: “Chào ông nội Ôn.”
Ông Ôn bĩu môi, cảm thấy thật ra hoàn toàn không cần thêm chữ “Ôn”.
Có điều cô bé cỏ non này tốt như vậy, ông không thể dọa người ta được, ông nội Ôn thì ông nội Ôn đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Mạnh Thanh Thanh đều sửng sốt, miệng ha hốc ra, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Ông lão “Nhà giàu” này là ông nội của bạn trai giám đốc Đồng thật sao?
Còn nữa, bạn trai của giám đốc Đồng đẹp trai quá!!
Mạnh Thanh Thanh đỏ mặt.
Cô ta cảm thấy bạn trai của giám đốc Đồng là người đẹp trai nhất mà đời này cô ta từng gặp, rất xứng đôi với giám đốc Đồng.
Nếu đã biết đối phương là ông nội của Ôn Như Quy rồi, tất nhiên Đồng Tuyết Lục không thể không làm gì đó.
Cô tự mình xuống bếp làm một nồi bánh táo đỏ cho ông Ôn, khiến ông Ôn vui vẻ đến mức bộ râu lại rung lên, lập tức khen cô là cô gái tốt.
Ông Ôn: “Tiểu Lục này, không biết thì không nói, nhưng bây giờ đã biết cháu là bạn gái của Như Quy rồi, vậy khi nào cháu rảnh rỗi thì đến nhà chơi nhé?”
Tiểu Lục?
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục run rẩy một cái: “Ông nội Ôn, ông gọi cháu Tuyết Lục là được rồi, không biết khi nào Như Quy phải về căn cứ?”
Ôn Như Quy: “Ngày kia.”
Ngày nghỉ của anh quá ngắn, căn cứ lại cách xa Kinh Thị.
Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ, Ôn Như Quy cảm thấy hình như mình lựa chọn vật lý có chút sai lầm.
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nói: “Vậy ngày mai nhé, giữa trưa ngày mai cháu sẽ qua đó, ông nội Ôn ngày mai ông có rảnh không?”
Ông Ôn gật đầu như gà con mổ thóc: “Rảnh rảnh, lúc nào cháu qua ông cũng rảnh.”
Đồng Tuyết Lục nói: “Vậy thì ngày mai nhé.”
Ông Ôn nhớ tới Tiểu Thất, Tiểu Bát trong nhà đều đã trưởng thành, rất muốn nhờ cỏ non hầm chúng nó giúp mình, một con nấu canh, một con kho tàu, vừa khéo.
Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ của ông mà thôi, lần đầu tiên con gái người ta tới nhà, sao ông có thể bắt cô bé ấy nấu cơm cho mình?
Chuyện chày gỗ như vậy, ông không làm được!