Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 293: Ly trà xanh thứ hai trăm chín mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-07 15:34:18
Lượt xem: 130
Qua giờ cơm trưa, Đồng Tuyết Lục xin nghỉ về nhà, đồ ăn buổi tối sẽ do Quách Vệ Bình đứng bếp.
Trong nhà có trẻ con bị ốm, cô thật sự không yên lòng.
Quả nhiên, vừa về đến nhà, cô đã nghe thấy tiếng khóc của Đồng Miên Miên.
“Hu hu hu... Anh hai, Miên Miên nhớ mẹ.”
“Miên Miên ngoan, anh hai cho em ăn kẹo có được không?”
“Không cần, Miên Miên muốn cha mẹ cơ, anh hai, Miên Miên nhớ cha mẹ, rất lâu rồi bọn họ không về thăm Miên Miên, có phải bọn họ không cần Miên Miên nữa hay không?”
Lần này Đồng Gia Minh không trả lời.
Đồng Tuyết Lục đứng ngoài cửa, trong lòng ê ẩm.
Cô vén rèm cửa bước vào: “Ai đang khóc thế? Không phải là Miên Miên ngoan ngoãn nghe lời nhất nhà chúng ta chứ?”
Đồng Miên Miên nhìn thấy chị gái, môi mím chặt thành đường thẳng: “Chị, là Miên Miên đang khóc, Miên Miên nhớ cha mẹ, hu hu hu...”
Đồng Tuyết Lục bước đến bế cô bé lên, duỗi tay sờ lên trán cô bé một cái, vẫn còn hơi sốt.
“Cha mẹ đi làm việc ở một nơi rất xa rồi, hiện giờ tất cả đồ ăn của Miên Miên, quần áo Miên Miên mặc, đều do cha mẹ làm việc gửi về đó.”
Đôi mắt to tròn của Đồng Miên Miên chứa đầy nước mắt, lông mi vừa chớp một cái, nước mắt đã rơi xuống: “Vậy cha mẹ không thể không đi làm được sao?”
Đồng Tuyết Lục: “Đương nhiên là không được rồi, nếu không đi làm, chúng ta sẽ không có cơm ăn, Miên Miên ngoan như vậy, chắc chắn sẽ không làm người lớn khó xử đâu, đúng không?”
Cô nhóc khẽ chớp mắt, nhỏ giọng khóc thút thít.
Ngày thường cô bé này vô cùng ngoan ngoãn, ngoại trừ ngày đầu tiên khi gặp cô có hơi trầm mặc ra, những ngày sau đều rất vui vẻ.
Ai ngờ trong lòng cô bé vẫn chưa bao giờ quên cha mẹ.
Cô nhóc còn như vậy, chắc chắn trong lòng Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín càng nhớ bọn họ hơn, chỉ là mọi người đều không nói mà thôi.
Giả vờ giống như không đau khổ, giả vờ giống như không để ý đến chuyện này.
Đồng Tuyết Lục càng nghĩ, cánh mũi càng chua xót hơn.
Đồng Miên Miên khóc một lúc lâu, cuối cùng vì quá mệt mỏi nên lại ngủ rồi, chỉ là ngủ cũng không yên ổn, thi thoảng lại bật khóc.
Đồng Tuyết Lục sợ cô bé không muốn ăn uống, nên cố ý hầm chút cháo cá cho cô bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-293-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-chin-muoi-ba.html.]
Buổi tối hôm đó, bầu không khí trong nhà họ Đồng rất nặng nề, ngay cả Đồng Gia Tín ngày thường luôn thích gây trò cười cũng không nói gì.
Trong khu tập thể gia đình quân nhân.
Chú Tông vẫn luôn đứng ngoài cửa nhón chân mong ngóng, chờ đến khi hai chân tê dại, cuối cùng cũng chờ được tư lệnh nhà mình.
Chú ấy vội vàng lao ra nghênh đón: “Tư lệnh, ngài có nhìn thấy cô bé cỏ non không?”
Ông Ôn đưa túi trong tay cho chú Tông: “Đương nhiên gặp rồi, đứa bé kia vẻ ngoài xinh đẹp, đoan trang rộng rãi, tính tình cũng tốt, năng lực cũng tốt, nấu cơm lại càng ngon miệng.”
Tóm lại chính là chỗ nào cũng tốt, ông thật sự càng nhìn càng vừa lòng.
Vân Chi
Chú Tông gật đầu vô cùng tán thành: “Cô bé cỏ non kia đúng là vô cùng tốt, chẳng trách có thể khiến Như Quy động lòng, đúng rồi, tư lệnh, ngài mang gì về cho tôi thế?”
Ông Ôn trợn trừng mắt: “Cái gì mang về cho cậu, đây là cơm chiều của tôi!”
Chú Tông ấm ức: “...”
Tư lệnh, không cần phải bủn xỉn như vậy chứ!
Đã nói là sẽ mang về cho tôi cơ mà, sao lại biến thành cơm chiều của ngài rồi?
Ngày hôm sau, cuối cùng Đồng Miên Miên cũng hết sốt, trên mặt cô nhóc lại lần nữa lộ ra nụ cười tươi tắn.
Đồng Tuyết Lục không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vốn dĩ Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín định xin nghỉ thêm hôm nữa, nhưng Đồng Tuyết Lục không cho phép, bảo bọn họ đi học, sau đó giao Đồng Miên Miên cho nhà họ Ngụy cách vách.
Cô định hôm nay làm nhiều bò viên và cá viên hơn một chút, sau đó mua một phần mang về cho nhà họ Ngụy làm quà cảm ơn.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, món lẩu cay trong tiệm cơm càng được hoan nghênh hơn.
Thử nghĩ xem trong ngày lạnh lẽo như vậy, ăn một miếng lẩu cay nóng rát, uống một ngụm canh ngon miệng vào, cả người có thể ấm lên ngay lập tức.
Hơn nữa chỉ cần bỏ ra một ít tiền, đã có thể ăn được rất nhiều loại đồ ăn trong đó có cả thịt, chuyện này đối với mọi người mà nói sức hấp dẫn quá lớn.
Trước đây có những người không nỡ bỏ tiền ra tới tiệm cơm ăn uống, bây giờ không chịu nổi sức hấp dẫn, hôm nào nhận lương xong cũng phải tới ăn một bữa.
Trong số khách hàng đó, Đồng Tuyết Lục vẫn nhớ kỹ ông lão tới ngày hôm trước.
Gần như cứ cách một hai ngày ông ấy lại tới một lần, lần nào cũng xếp hàng đầu tiên, lần nào cũng mang theo hai cái hộp cơm đóng gói mang về, hơn nữa mỗi khi gọi món đều lải nhải với cô vài câu.
Đồng Tuyết Lục phỏng đoán có lẽ ông ấy là người đàn ông góa bụa, ở nhà quá cô đơn, cho nên mới tới tiệm cơm tìm cô tán gẫu như vậy.